• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Vi Vi hóa đá, tay chân cứng đờ, không biết nên làm gì tiếp theo.

Phó Ngạn Đình chẳng biết vì lí do gì cũng thức giấc, nhìn khuôn mặt tái mét của cô, ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đôi mắt anh hơi nheo lại, bộ dáng ngây ngô vừa mới ngủ dậy như một đứa trẻ không khỏi khiến Kiều Vi Vi gào thét trong lòng.

"Chào buổi sáng."

Phó Ngạn Đình áp mặt lên gối, nhìn cô cười hiền lành. Anh đưa tay vuốt vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô, giọng nói khàn khàn làm người khác có chút tưởng tượng không mấy trong sáng.

"...Chào buổi sáng, Ngạn Đình!"

Hình như cũng không có gì khó khăn lắm đối với Kiều Vi Vi.

Mỗi buổi sáng, cô sẽ đưa Tiểu Bình đi học, sau đó sẽ đến công ty, còn Phó Ngạn Đình thì đã đi từ sớm.

Từ sau khi công ty của anh và Kiều Vi Vi hợp tác, với sự tài trợ từ Kiều gia, cùng với tài kinh doanh thiên bẩm của Phó Ngạn Đình, họ Kiều vốn đã như hổ nay còn mọc thêm cánh, trở thành bá chủ thương trường.

Kiều Vi Vi biết, đây là lí do tại sao nhiều người muốn thu Phó Ngạn Đình về tay mình.

Chính vì thế, dạo gần đây cô luôn thấy anh tận nửa đêm mới về đến nhà, công việc chồng chất và bận rộn khiến Phó Ngạn Đình không có thời gian nghỉ ngơi, về nhà còn phải nấu bữa tối cho cô và Tiểu Bình.

Thế là Kiều Vi Vi quyết tâm đăng kí một lớp học nấu ăn cấp tốc tại nhà. Không vì điều gì, cô chỉ sợ mình sẽ rút cạn hết sức lực của anh mất.



Cô giáo đến rất đúng giờ. Cô đã chọn giờ mà cả Tiểu Bình lẫn Phó Ngạn Đình đều không có nhà để sau này có thể khiến hai người bất ngờ vì tài nấu ăn của mình.

Vài ngày trôi qua, khả năng nấu ăn của cô cũng đã tốt lên nhiều.

Kiều Vi Vi muốn nấu cà ri mà nhà lại thiếu mất cà rốt lẫn rau mùi, thế là cô giáo cùng Kiều Vi Vi đi siêu thị mua nguyên liệu.

Cô giáo tên là Phùng Di.

Phùng Di nói chuyện rất nhẹ nhàng, khuôn miệng xinh xắn, đôi mắt tròn xoe càng khiến Kiều Vi Vi thêm yêu quý. Tuy chỉ mới gặp lần đầu, cô giáo đã chỉ bảo tận tình Kiều Vi Vi rất tốt.

Sau khi đã mua xong đồ, vì còn rất sớm nên cô liền muốn đãi Phùng Di một ly. Hai người vui vẻ vào quán cà phê gần đó, tiện thể Kiều Vi Vi muốn cùng cô giáo thảo luận nhiều hơn về đề tài khác.

Ngay khi mông cô vừa chạm xuống ghế, bàn phía sau lưng liền vang lên giọng thét chói tai.

"Đồ khốn nạn, tôi nguyền rủa cả họ nhà anh! Chia tay đi!"

Cô gái phía đối diện hất một tách cà phê đã nguội lên mặt người đàn ông phía sau cô, vì ngồi ngay sau người đàn ông đó lên Kiều Vi Vi cũng bị dây vào áo một chút.

Cô không muốn bị dính vào cuộc cãi vã vô nghĩa hay gì đó của cặp đôi phía sau này, liền nói nhỏ với cô giáo rằng mình muốn đổi chỗ ngồi.

Không ngờ giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông phía sau đột nhiên cất lên, khiến Kiều Vi Vi nổi cả da gà.

"Cô chán sống rồi nhỉ?"

Gã đàn ông vuốt gương mặt vương vài giọt cà phê, nhếch môi cười. Tuy thái độ của gã trong có vẻ khá bỡn cợt, nhưng lời nói không che giấu được sự tức giận cực điểm.

"Không muốn gặp lại mẹ mình nữa?"

Chữ cuối gã có hơi lên giọng, như muốn hỏi ý kiến của cô gái kia. Bị chọc trúng điểm yếu, ngay lập tức, cô ta trợn mắt, gương mặt trở nên trắng bệch, môi mấp máy không nói nên lời.

"Tôi... tôi..."



Gã vuốt mái tóc mình lên, đôi mắt vốn đã nhìn thấu suy nghĩ của cô gái kia, cười cợt cất giọng.

"Cô nên nhớ, người có quyền lên tiếng ở đây là tôi! Dù tôi chấp nhận nâng đỡ cho cô, không có nghĩ tôi là đồ của cô. Nếu muốn chia tay, hi vọng cô không hối hận về quyết định của mình!"

Kiều Vi Vi nghe được cuộc đối thoại liền liếc sang, cô gái đối diện cô đeo kính râm lẫn đội nón. Thế nhưng cũng không có để cô nhận ra đó là cô diễn viên họ Giang mới nổi gần đây.

Người phía sau, cô tuyệt đối không thể nghe nhầm.

Thành phố X rộng lớn là thế, dù tránh né thế nào vẫn gặp nhau như thế này.

"Trang Trình Nghiêm, tên khốn!"

Nhà họ Trang, Trang Trình Nghiêm.

Đứa con trai duy nhất của Trang gia, một trong tam đại gia tộc, là một tên bệnh hoạn thần kinh phía sau vẻ ngoài đẹp đẽ.

Kiều Vi Vi không thể ở đây lâu hơn nữa, cô cảm thấy buồn nôn kì lạ, những kí ức vụn vặt không hoàn chỉnh những năm cấp ba lần lượt ùa vào tâm trí, Kiều Vi Vi liền bủn rủn cả chân.

Dù đã nói với bản thân mình đã vượt qua, thế nhưng chỉ cần biết sự hiện diễn của gã phía sau, cô liền mất hết tự tin.

Thấy Kiều Vi Vi thở gấp, cô giáo hết hồn, chạy đến đỡ lấy cô.

"Kiều tiểu thư, có chuyện gì sao? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé!"

Nghe tiếng gọi "Kiều tiểu thư", Trang Trình Nghiêm liền quay đầu lại.

"Kiều Vi Vi?"

Ba chữ thoát ra từ môi gã nghe như phấn khích kì lạ, Trang Trình Nghiêm lặp đi lặp lại. Gã đột nhiên đứng dậy, tiến đến chỗ Kiều Vi Vi.

"Đã lâu không gặp, em có nhớ tôi không?"

Trang Trình Nghiêm nở nụ cười, mắt gã cong lên như hình trăng khuyết, trông như một thiếu niên hiền lành không gây nguy hiểm gì. Cô thấy trán mình đã đổ mồ hôi lạnh, không thể thốt ra bất cứ điều gì.

Ngoài Phó Đình Thiên, cô cũng muốn khiến cho tên họ Trang này trả giá.

Cô giáo vốn là người nhanh nhạy, nhìn thấy Kiều Vi Vi ở trước mặt người này không thoải mái, liền mượn cớ.

"Thật ngại quá thưa ngài, tôi phải đưa Kiều tiểu thư về nhà!"

"Thế à?"

Người đàn ông trước mặt lộ ra ánh mắt nuối tiếc, lại có chút phiền lòng. Gã đưa tay đến nắm lấy tay Kiều Vi Vi, trước khi cô kịp định thần lại đã kịp đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.

"Tôi lúc nào cũng nhớ về em, mỗi ngày, mỗi đêm..."

Chát.

Kiều Vi Vi hất tay Trang Trình Nghiêm ra, ánh mắt phẫn nộ. Tiếp theo đó, cô liền lảo đảo chạy ra ngoài, cô giáo Phùng Di cũng nhanh chân đuổi theo.

Gã nhìn bàn tay mình hơi trống vắng, liền đưa tay lên môi, hít một hơi sâu mùi hương bàn tay Kiều Vi Vi còn đọng lại, cười khúc khích.

Mà cô diễn viên họ Giang kia nhìn thấy hết một màn này, nhìn Trang Trình Nghiêm như một thằng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK