"Chỉ là tôi muốn giúp anh thôi!"
Phó Ngạn Đình thấy cô không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của mình, cũng không hỏi nữa, nhấp môi uống ngụm rượu.
Không khí trở nên im lặng khiến Kiều Vi Vi cũng bối rối.
"Cũng trễ rồi! Phó tổng, tôi xin phép về trước."
Cô toan đứng dậy, lại bị Phó Ngạn Đình nắm lấy cổ tay. Lực không hề mạnh, chỉ đơn thuần muốn hỏi Kiều Vi Vi.
"Tôi đưa em về!"
"Cảm ơn Phó tổng, tôi tự đi xe mình đến đây!"
Kiều Vi Vi lịch sự từ chối. Không phải cô né tránh anh hay bất kì điều gì khác, vì cô thật sự đi xe đến đây, nếu theo xe anh về thì xe cô để trang trí à?
Sau khi Kiều Vi Vi rời đi, Phó Ngạn Đình nhìn vào ly rượu vẫn còn dấu son môi của cô, vành tai có chút hồng lên.
Đã lâu lắm rồi anh không có một buổi nói chuyện như thế với Vi Vi.
"Cơ hội đã đến với anh rồi phải không? Vi Vi?"
Ngày mà người con gái ấy quay đầu lại nhìn anh, cuối cùng cũng đã đến rồi sao?
Kiều Vi Vi trở về nhà, vội vàng lên phòng ngủ của mình, nằm thẫn thờ trên giường.
Cô nhớ khi còn nhỏ mình rất thân thiết với Phó Ngạn Đình, mẹ anh cũng rất thương cô, mỗi khi qua nhà đều cho Kiều Vi Vi toàn bánh ngọt rất ngon, còn hay bế cô cùng Phó Ngạn Đình đi công viên.
Sau khi bà mất, anh trở nên xa cách với mọi người xung quanh, bao gồm cả Kiều Vi Vi. Có lẽ từ đó cô đã sợ khuôn mặt lạnh tanh của Phó Ngạn Đình, bắt đầu gần gũi với Phó Đình Thiên.
Kiều Vi Vi là người có ơn thì phải trả, có oán thì tất báo. Phó Ngạn Đình chí ít là người đã cứu cô, kiếp này cô cũng sẽ giúp anh thật thành công.
Bỗng Kiều Vi Vi nhớ đến sinh nhật tuổi 26 của mình đã sắp gần kề, ông nội đã hỏi cô muốn gì.
Kiều Vi Vi chợt nảy ra một ý tưởng, nhếch môi.
Sau vài ngày thì toàn bộ số tiền Phó Đình Thiên mượn đều được hắn hoàn trả ở số tài khoản ngân hàng. Cô mỉm cười vui vẻ, thấy phấn chấn hẳn ra.
Dự án khách sạn kia sẽ sớm bị hủy bỏ, chuyện hắn mắc nợ thêm tiền từ Kiều Vi Vi cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ cần cô vẫn còn nắm thóp được Phó Đình Thiên, hắn sẽ không dám manh động.
Thế nhưng, vẫn còn nhiều thứ chờ đợi Phó Đình Thiên lắm.
...
Kiều Vi Vi nhàm chán nhìn đống tài liệu, liền gọi thư kí Mai pha cho mình tách trà ấm.
Hương trà dịu nghe phớt qua đầu mũi, chốc liền khiến tâm trạng cô tốt lên, thư thái nhìn ra quang cảnh thành phố.
Điện thoại thông báo có người gọi đến, Kiều Vi Vi nhìn cái tên trên màn hình, vui vẻ bắt máy.
"Anh Đình Thiên ạ?"
"Vi Vi, tuyệt thật, anh đã thầu được dự án khách sạn ở thành phố C rồi!"
Phó Đình Thiên rõ ràng rất hưng phấn, cảm giác chiến thắng công ty của anh trai hắn thực sự quá tuyệt vời.
Phía bên Kiều Vi Vi, cô lặng lẽ nhoẻn miệng, dường như hạnh phúc thay cho cả phần của hắn, đáp.
"Tuyệt quá anh Đình Thiên, em biết anh có thể làm được mà!"
Đúng là Phó Đình Thiên không phụ lòng mong mỏi của Kiều Vi Vi, ngu ngốc mà lao vào tranh giành dự án.
Sau khi cúp máy, cô liền điện vào một dãy số.
Một hồi chuông dài cuối cùng cũng có người nghe máy, Kiều Vi Vi vội nói.
"Văn phòng thám tử đúng không, tôi muốn anh điều tra một người!"
Về phía Phó Ngạn Đình, anh vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mình như bao ngày.
Thư kí thấy anh rất tập trung công việc, tâm trạng cũng rất tốt, bèn nói.
"Sếp có chuyện gì mà vui thế ạ?"
Phó Ngạn Đình ngước mắt, thái độ của anh rõ thế cơ à?
Thư kí họ Trần này đã làm việc với anh hơn 5 năm, tất nhiên không thể nào không hiểu ý ông chủ mình, cười toe toét đáp.
"Rõ lắm đấy sếp! Ngày thường xung quanh sếp như có mây đen không ai dám tới gần, hôm nay có khi trẻ con còn dám chọc sếp đấy!"
Cái kiểu so sánh này, Phó Ngạn Đình vẫn không tài nào hiểu được ý của cậu ta.
"Còn nói nữa thì nghỉ việc!"
Thư kí Trần vốn đã quen việc bị anh doạ cho nghỉ thế này nên đã chai sạn từ lâu. Đột nhiên, cậu ta nhớ ra một việc, liền thông báo.
"Chuyện sếp cho điều tra Phó Đình Thiên tôi đã làm xong rồi!"
Phó Ngạn Đình ngay lập tức ngẩng đầu.
"Dạo này hắn có đầu tư một vài thứ, đa số đều là tiền từ Kiều tiểu thư đưa hắn."
Thấy anh tỏ ý muốn nghe tiếp, thư kí Trần liền đọc nội dung tiếp theo.
"Hắn có một mối quan hệ với nhị tiểu thư với Cao gia, còn có tấm hình hắn cùng cô ta vào khách sạn!"
Nghe đến hai chữ "khách sạn", nắm tay Phó Ngạn Đình liền siết chặt.
Anh nhìn vào tấm hình nhỏ kia, trong hình không ai khác là Phó Đình Thiên đang ôm eo cô tiểu thư nhà họ Cao kia.
Phó Ngạn Đình không ngờ em trai mình lại có thể lợi dụng tình cảm của Kiều Vi Vi để làm chuyện này.
Tuy rằng biết là cô theo đuổi hắn, nhưng Phó Đình Thiên làm thế vẫn là sai.
Cũng đã lâu anh không về Phó gia.
Mà tất nhiên, chuyện này cũng đã đến tai Kiều Vi Vi.