Kiếp trước, cô đã nhận ra dự án đó có vấn đề, thế nên đã khuyên Phó Đình Thiên bỏ đi dự án đó, sau đó vài tháng, đúng như cô dự đoán, khách sạn đó bị buộc phải dừng xây lại, tất cả tiền bên thắng đổ vào đều mất trắng.
Kiều Vi Vi nhếch môi một cái, kiếp này cô sẽ để Phó Đình Thiên toại nguyện với cái dự án đó của hắn.
Lý do hắn muốn tranh giành dự án đó cũng rất đơn giản, vì đối thủ muốn thầu cũng là thuộc công ty con của Phó Ngạn Đình.
Phó Ngạn Đình và Phó Đình Thiên là anh em cùng cha khác mẹ.
Mẹ của Phó Ngạn Đình là người vợ đầu, sau khi bà mất không lâu thì cha anh đã đem người đàn bà khác cùng đứa con trai riêng của hai người họ về. Phó Đình Thiên cũng nghiễm nhiên trở thành nhị thiếu gia của Phó gia một cách quang minh chính đại.
Gần 1 tiếng sau, cô lái xe đến công ty.
Kiều Vi Vi đỗ xe dưới hầm, phản xạ có điều kiện mà nhìn xung quanh đề phòng. Tên Phó Đình Thiên đó cũng rất giỏi, bây giờ cô đều phải cảnh giác quan sát, Kiều Vi Vi không muốn xảy ra chuyện như thế một lần nữa.
Cô bấm thang máy, đi lên tầng 10.
Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Nhân viên thấy Kiều Vi Vi liền vội vàng cúi chào, cô phẩy tay, tỏ ý mọi người cứ làm việc tiếp. Thư kí Mai thấy Kiều Vi Vi đã đến, bèn thông báo.
"Thưa giám đốc, ngài Phó đang đợi bên trong ạ!"
Cô nhìn thư kí của mình, mỉm cười dặn dò.
"Từ nay về sau, không có sự cho phép của tôi thì Phó Đình Thiên không được bước vào phòng làm việc của tôi nửa bước, rõ chưa?"
Nghe lời nói lạnh lùng của Kiều Vi Vi, thư kí bỗng chốc liền bối rối, chỉ biết vâng dạ đáp lại.
Mai Lâm thầm nghĩ, không phải trước đây cô cứ để Phó Đình Thiên tự do đi lại trong công ty sao?
Kiều Vi Vi mở cửa bước vào, đã thấy người bên trong đã mỉm cười đứng lên, dịu dàng nói.
"Em trễ quá Vi Vi, anh đã đợi em lâu rồi đấy!"
Phó Đình Thiên không hổ là một mỹ nam. Cả khuôn mặt lần thần thái đều toát ra một sự hiền lành khiến người ta tin ngay tắp lự mà không chần chừ gì.
Phó Đình Thiên vẫn trưng ra nụ cười mà hắn cho là ôn nhu đó với cô, Kiều Vi Vi nhoẻn miệng, đáp.
"Thế, anh đến đây có chuyện gì?"
Cô không trả lời câu trách móc như có như không kia của hắn, nhưng Phó Đình Thiên không quan tâm, hắn chỉ biết cô đã hỏi đúng ý hắn.
"Công ty anh đang muốn thầu dự án khách sạn ở thành phố C, muốn hỏi em một chút về chuyện này!"
Kiều Vi Vi bình thản ngồi xuống chiếc ghế giám đốc của mình, rót một tách trà nóng mà thư kí vừa mới pha, hài lòng nhâm nhi, dường như chẳng có vẻ gì là đang nghe Phó Đình Thiên đang nói.
"Vi Vi, em có nghe anh nói không?"
Phó Đình Thiên hơi bất mãn, nghĩ đến việc Kiều Vi Vi vốn là đại tiểu thư không coi ai ra gì thì không suy nghĩ nhiều, vì cô vốn rất yêu hắn nên cũng sẽ làm theo lời hắn mà thôi.
"Có chứ! Anh muốn mượn vốn để thầu dự án đúng không?"
Quả là Kiều Vi Vi rất hiểu hắn.
Cô nhìn vẻ mặt tươi cười của Phó Đình Thiên, trong lòng cũng buồn cười không kém. Kiều Vi Vi dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành tách, vừa như vô tình lại như cố ý hỏi.
"Anh đã mượn tiền em để mua mảnh đất cùng căn nhà ở ngoại ô, lại thêm vốn cho công ty của anh, em muốn hỏi rằng khi nào anh mới có thể hoàn lại số tiền ấy cho em?"
Phó Đình Thiên bỗng chốc chột dạ.
Rõ ràng Kiều Vi Vi chưa bao giờ đòi hỏi hắn bất cứ điều gì, sao hôm nay lại biết đòi tiền hắn rồi?
Hắn vốn định dỗ dành cô để cho qua chuyện, không ngờ Kiều Vi Vi lại nói tiếp.
"Nếu anh định quên mất, thì em sẽ nói với nội đấy!"
Nghe đến cô sẽ nói chuyện với Kiều lão gia, Phó Đình Thiên liền xanh mặt. Nếu lão già đó biết chuyện, con đường làm rể nhà họ Kiều của hắn sẽ toi đời.
Kiều Vi Vi thấy mặt hắn hơi biến đổi, cô cười nhạt một cái, từ tốn nhấp ngụm trà.
Muốn nuốt tiền của cô? Lần này cô sẽ không để Phó Đình Thiên tự tung tự tác nữa đâu!
Phó Đình Thiên cũng không để mình bị thua thiệt, hắn trở lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày, gật đầu nói.
"Được rồi, anh sẽ nhanh chóng hoàn lại cho em! Còn chuyện khách sạn..."
"Em thấy khá ổn, anh nhất định phải giành lấy dự án này nhé!"
Kiều Vi Vi trưng ra nụ cười tươi đáp.
Sau khi Phó Đình Thiên đi khỏi, cô lập tức ra lệnh cho thư kí Mai.
"Giúp tôi hẹn chủ tịch Phó bên tập đoàn Nam Hải."
Phó Ngạn Đình, kiếp này tôi nhất định sẽ báo đáp anh.
Gần 8 giờ tối, nhà hàng thuộc khách sạn J'teimo nằm trung tâm thành phố.
Không ngờ bên kia trả lời rất nhanh, thư kí của Phó Ngạn Đình còn giúp Kiều Vi Vi xếp giờ và đặt chỗ. Cô đã đến nơi trước, Kiều Vi Vi mặc áo sơ mi theo kiểu công sở chỉnh tề, hít thở sâu, đợi người kia đến.
Khoảng 5 phút sau, một dáng người mặc vest đi đến.
Ngay khoảnh khắc thấy gương mặt lạnh lùng kia, cô chợt cảm thấy xúc động, khóe mắt cũng có chút ươn ướt.