Con cá còn tươi rói, máu đỏ hỏn thấm dầu bắn tung tóe lên. Tiếp đó chảo liền bốc khói nghi ngút, lửa cháy tràn lên cả chảo, làm con cá ngay lập tức khét đen.
Kiều Vi Vi hoảng loạn, Tiểu Bình cũng không biết làm sao, bèn định dùng nước trong thau rau hắt vào chảo để dập lửa. Cô thấy thế liền chặn thằng bé lại, tuy Kiều Vi Vi không có kiến thức nấu ăn nào nhưng vài kĩ năng cần thiết cô vẫn có đủ.
Kiều Vi Vi dùng khăn to nhúng nước, sau đó giăng ra, quăng vào chảo dầu. Khăn khá to, thế nên nó dễ dàng bao bọc hết chảo, thành công chặn lại ngọn lửa sắp bùng lên.
Cô và Tiểu Bình nhìn thứ-đã-từng-là-con-cá trong chảo, cuối cùng Kiều Vi Vi quyết định dùng nắp che lại, không muốn đối mặt với sự thật.
Kiều Vi Vi thở dài, ngồi trên ghế đỡ trán.
Cô muốn nấu cho Phó Ngạn Đình một bữa thật ngon, vậy mà nhận ra bản thân không có chút tế bào nấu ăn nào, còn làm cho bếp suýt thì cháy đen.
Tiểu Bình ngoan ngoãn ngồi kế bên Kiều Vi Vi, dè dặt hỏi.
"Cô Vi Vi ơi, bây giờ mình nên làm gì đây ạ?"
"A, cô xin lỗi! Chắc cháu đói lắm nhỉ? Cô gọi đồ ăn liền đây!"
Cùng lúc đó, Phó Ngạn Đình bấm mã số nhà, từ tốn bước vào. Ngửi thấy mùi khét, anh giật mình, liền đi nhanh vào trong nhà, vô tình lại thấy Kiều Vi Vi định gọi cho người giao bữa tối.
"Ngạn Đình... anh về rồi."
Cô thấy anh tiến tới chỗ mình, lời nói có hơi ngập ngừng. Nói thì dễ, bây giờ đối mặt với anh lại khiến Kiều Vi Vi quá bối rối.
"Bếp có hơi bừa một chút, anh yên tâm, chốc nữa em..."
Cô thấy anh muốn đi vào trong, lại sợ Phó Ngạn Đình thất vọng về mình, liền chặn trước cửa phòng khách.
Không ngờ, anh không hề muốn vào đấy mà lại đột ngột cầm tay Kiều Vi Vi lên, nhẹ nhàng nâng niu.
"Sao em lại bị thương?"
Giọng nói lạnh lùng, nhưng kì lạ thay, cô lại nghe như anh đang đau lòng cho mình.
"Do em không cẩn thận..."
"Trước khi băng lại có xử lí vết thương không?"
Phó Ngạn Đình nắm tay cô vào phòng khách, anh chỉ nắm lòng bàn tay, không chạm vào những ngón tay bị thương của cô.
"Đã rửa rồi! Tiểu Bình đã giúp em băng lại."
Nghe câu nói quan tâm kia của Phó Ngạn Đình, nếu là cô của trước kia sẽ nghĩ rằng anh đang chăm sóc cho mình như một đứa em gái, nhưng chuyện gì biết thì Kiều Vi Vi cũng đã biết rồi.
Cô vừa muốn rút tay ra lại vừa không muốn. Khi Phó Ngạn Đình nắm tay cô, chẳng hiểu sao Kiều Vi Vi lại thấy hơi ngột ngạt.
Có lẽ vì biết bản thân không thể nào yêu anh như cái cách mà anh yêu mình của Phó Ngạn Đình, điều đó khiến Kiều Vi Vi thấy nặng nề.
Anh để cô ngồi xuống sofa phòng khách, lại nhìn thấy Tiểu Bình đã dọn dẹp xong "đấu trường" trong bếp. Thằng bé nhìn thấy anh, vội vàng gật đầu chào.
"Chú về rồi ạ!"
Phó Ngạn Đình hơi cong môi, xoa đầu Tiểu Bình.
"Ở đây cứ để chú. Cháu lên phòng khách với Vi Vi đi!"
Anh cởi áo vest, chầm chậm sắn tay áo sơ mi lên, nhanh chóng nấu bữa tối.
Kiều Vi Vi lúc này vẫn đang hơi thẫn thờ, nhìn lòng bàn tay mình vẫn còn vương lại hơi ấm từ bàn tay của Phó Ngạn Đình, cảm thấy trong lòng ngổn ngang.
Trái lại với Kiều Vi Vi đụng đâu hỏng đó, chỉ gần một tiếng sau Phó Ngạn Đình đã làm xong bữa tối.
Cô nhìn một đống đồ ăn bày ra trước mắt, khao khát đi học nấu ăn ngày càng mãnh liệt hơn.
Cả ba người cùng nhau dùng bữa.
Theo như Kiều Vi Vi nhận xét, Phó Ngạn Đình quả là một con người hoàn hảo. Tất nhiên, cô cũng rất thích anh, thế nhưng chỉ với tư cách là ngưỡng mộ.
Về phần này, thảo nào dù Phó Ngạn Đình đã rời khỏi Phó gia từ lâu, thế nhưng cha anh vẫn luôn muốn anh trở về. Còn Phó Đình Thiên lại không hề được kì vọng gì nhiều.
Nhắc đến Phó Đình Thiên, dạo gần đây hắn không hề có động tĩnh gì, Kiều Vi Vi cũng đã nhờ đến thám tử, nhưng nhận lại không có kết quả gì.
Sau khi dùng bữa tối xong, Kiều Vi Vi liền xung phong rửa chén. Cô đã không làm được gì, ít ra cũng phải tranh phần mình làm được.
Dù Kiều Vi Vi muốn làm là thế, vậy mà Phó Ngạn Đình lại không cho cô làm, bảo rằng tay cô đang bị thương, vết thương chạm nước sẽ không tốt. Thế nên cô đành ngậm ngùi xếp lại chén bát cùng Tiểu Bình.
Kiều Vi Vi đứng cạnh thấp hơn Phó Ngạn Đình, tuy cô không gọi là nhỏ con, chỉ là do anh quá cao mà thôi.
Phó Ngạn Đình rửa bát, sau đó đưa cho Tiểu Bình lau lại, rồi thằng bé lại tiếp tục đưa cho Kiều Vi Vi xếp vào tủ.
Chỉ có tiếng nước chảy rào rào cùng tiếng thủy tinh va vào nhau, chẳng hiểu sao Kiều Vi Vi lại thấy cuộc sống như thế này không tệ.
Tình huống khó xử lại đến rồi.
Là vợ chồng chính thức, tất nhiên hai người không chỉ ngủ chung giường một hay hai ngày, mà là mỗi ngày. Cô nằm ngay ngắn trên giường, kế bên là Phó Ngạn Đình đang xem máy tính bảng về bản kế hoạch tháng này.
Kiều Vi Vi lén nhìn góc nghiêng của Phó Ngạn Đình, ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ hắt lên gương mặt anh như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.
Cô điều chỉnh tâm trạng, giả vờ như không có gì, nhắm mắt.
Một lúc lâu sau, Kiều Vi Vi nghe tiếng sột soạt kế bên, sau đó đèn ngủ tắt phụt.
Hình như anh cũng ngủ rồi.
Kiều Vi Vi hơi căng thẳng, tay cô siết chặt, không biết Phó Ngạn Đình sẽ làm gì.
Nhưng cô chờ mãi, chờ mãi, đến khi ngủ quên lúc nào không hay.
Trong mơ, Kiều Vi Vi thấy mình được một chú chó Golden Retriever to đùng cuộn người che chắn, toàn thân ấm áp cực kì.
Khi tỉnh lại, cô lại phát hiện không có chú chó nào cả, mà bản thân nằm hoàn toàn trong lồng ngực Phó Ngạn Đình, thậm chí hai tay còn choàng sang eo anh, ôm không chút khe hở.