Đập vào mắt cô chính là trò chơi tàu lượn siêu tốc nhìn có vẻ mạo hiểm kia. Kiều Vi Vi đã nghe mọi người trên mạng nói rằng hẹn hò thì phải chơi trò này một lần, vừa giải trí mà cả hai lại cùng vui.
Kiều Vi Vi mắt sáng như sao, đề nghị Phó Ngạn Đình lúc này đang đeo tai mèo khi nãy vừa mới mua, nói.
"Ngạn Đình, chúng ta cùng chơi cái trò kia đi!"
Kiều Vi Vi là một cô gái xinh đẹp, đeo tai mèo liền khiến người khác trông thấy liền có cảm giác dễ thương, năng động tuổi teen. Trong khi đó, Phó Ngạn Đình một thân mặc vest nghiêm chỉnh, cộng thêm khuôn mặt đẹp nhưng vô cảm kia, tuy không đến mức gây sốc nhưng lại khiến nhiều người phải ngoái đầu nhìn vì tò mò.
Anh không có cảm xúc gì nhìn cái trò tàu lượn siêu tốc lượn lên lượn xuống như đang đòi mạng người kia, cứng nhắc gật đầu.
Xếp hàng không quá lâu, cuối cùng cũng tới lượt của hai người. Cả Kiều Vi Vi và Phó Ngạn Đình đều là lần đầu tiên đến đây, chỉ biết nghe theo sắp xếp của nhân viên trò chơi, từ tốn ngồi vào ghế tàu.
Nhân viên kỹ thuật đi đến cài dây đeo an toàn cho từng người. Sau khi anh ta cài xong cho Kiều Vi Vi thì quay sang Phó Ngạn Đình, thế nhưng anh lại đưa tay, chặn người kia lại.
"Không cần, tôi có thể tự làm được!"
Cả Kiều Vi Vi và nhân viên kỹ thuật đều hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. Anh nhân viên cười cười, sự gượng gạo trong mắt đều thấy rõ.
"Anh cứ khéo đùa, cái này phải để chúng tôi cài cho từng người mới đảm bảo được an toàn!"
"Tôi có thể..."
Kiều Vi Vi vội chặn miệng Phó Ngạn Đình lại, tiếp lời người nhân viên kỹ thuật.
"Anh cứ cài đi ạ!"
Khi bên kỹ thuật đã hoàn tất việc chuẩn bị, bên khác mới bắt đầu khởi động tàu. Kiều Vi Vi cũng nhân cơ hội tàu còn đi chậm mà hỏi anh.
"Tại sao anh lại không để nhân viên cài dây an toàn cho thế?"
"Xin lỗi, trừ khi bắt buộc, tôi không thích người khác động vào người."
Phó Ngạn Đình đáp, trong lời nói không rõ vui buồn.
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhanh chóng ghi nhớ điều này vào trong đầu.
Điều thứ nhất về Phó Ngạn Đình, anh không thích bị người khác chạm vào người.
Sau khi trò chơi tàu lượn kết thúc, Kiều Vi Vi sảng khoái vươn vai, lâu lắm rồi cô mới có thể hét lên để xả stress như thế. Trái lại, Phó Ngạn Đình ngồi cạnh cô lại im như thóc, cứ như cục đá mà không bày ra chút biểu cảm nào.
Nhưng cô không hề biết, lúc này anh đã hồn phi phách tán, thậm chí đã quên mất mình đến đây để làm gì, chỉ muốn đi về ngay lập tức.
Kiều Vi Vi bảo anh ngồi nghỉ một chút, còn mình thì đi mua nước uống.
Phó Ngạn Đình cởi chiếc áo vest ra, mở thêm vài nút áo sơ mi cho đỡ ngộp. Anh xắn tay áo lên, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng đợi cô trở về.
Một vài cô gái đi ngang nhìn thấy Phó Ngạn Đình liền đỏ mặt, bạo dạn chạy tới muốn xin làm quen.
Anh nhắm mắt, không nhìn cũng không hề trả lời mấy cô gái đó. Mấy cô nàng càng được đà lấn tới, muốn chạm vào cánh tay Phó Ngạn Đình, thế nhưng đã bị anh hất mạnh ra.
Trên mặt anh vốn không có nhiều cảm xúc, nhưng lúc này chỉ cần nghe giọng cũng biết Phó Ngạn Đình đã không còn kiên nhẫn nữa, anh lạnh lùng quát.
"Cút!"
Ngay khi những cô gái đó chạy trối chết, Phó Ngạn Đình cứ tưởng mình đã được thoải mái. Không ngờ, anh cảm thấy một lực nhẹ đang níu ống quần mình, liền nhìn xuống.
Là một bé trai.
Thằng bé có gương mặt thanh tú, mà đôi mắt tròn xoe lại ánh lên vẻ sợ hãi. Tuy vậy, bé con vẫn dám níu quần Phó Ngạn Đình, người mà ngay lúc này sắc mặt không hề tốt, run rẩy hỏi.
"Chú ơi, chú giúp cháu tìm mẹ với!"
Anh lạnh lùng nhìn thằng bé, làm can đảm để nói tiếp câu sau của bé con cũng không còn, lập tức khóc nấc lên.
"Hu hu... Hu Hu..."
Mọi người xung quanh cũng bị tiếng khóc của thằng bé thu hút, liền chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Phó Ngạn Đình. Anh không muốn thêm phiền phúc, cúi người xuống bế thằng bé lên.
"Nhóc tên gì?"
Muốn nhanh chóng tìm ra người giám hộ thì trước tiên cần phải biết tên thằng bé đã, sau đó anh sẽ đưa bé con đến quầy thông tin để người ta thông báo.
"Là... Là Tiểu Bình ạ...". 𝐓r𝗎𝘺ện chính ở ﹏ 𝐓r 𝑼𝘮tr𝗎𝘺ện.Ⅴn ﹏
Dù Tiểu Bình có hơi sợ người đang bế mình này nhưng thằng bé vẫn rất lễ phép đáp, tay ôm lấy vai anh. Phó Ngạn Đình định đi tới quầy thông tin thì lại thấy Kiều Vi Vi cầm hai chai nước trở về.
Cô tròn mắt, nhìn bé con nhỏ nhỏ trắng trẻo trong lòng anh, tiến đến chọc ghẹo.
"Em mới đi mua nước một chút mà anh đã có con rồi sao?"
Phó Ngạn Đình cứ như sợ bị cô hiểu lầm, liền giải thích.
"Không phải, thằng bé bị lạc mẹ, tôi định bế nó đến quầy thông tin để người ta thông báo!"
Kiều Vi Vi nhìn Tiểu Bình, nghiêng đầu mỉm cười, xoa cái đầu mềm của thằng bé.
"Chào cháu, cô tên Vi Vi, cháu tên gì ấy nhỉ?"
Tiểu Bình nhìn chăm chăm vào người phụ nữ trước mặt, cảm thấy cô không có chút đáng sợ nào.
"Tiểu Bình ạ!"
Tiểu Bình không ngờ đột nhiên níu tay áo cô, đòi bế. Kiều Vi Vi cũng không có ý kiến gì, vui vẻ ẵm thằng bé, dịu dàng nói.
"Tiểu Bình à, ta cùng tìm mẹ cháu nhé!"
Thằng bé ngơ ngẩn nhìn cô, không biết vì sao liền cười rộ lên, ngọt ngào gọi.
"Dạ, chị Vi Vi!"
Phó Ngạn Đình cảm thấy khó hiểu.
Thằng bé gọi anh là chú, còn Kiều Vi Vi thì gọi bằng chị.
Trông anh già đến thế sao?