Phó Ngạn Đình nhìn sang Phó Đình Thiên, thấy vẻ mặt chột dạ kia, anh chỉ khẽ cười mỉm một cái.
“Hơn nữa, như mọi người đã thấy, tên đột nhập trong video có cách bê ghế y hệt với anh đây. Chuyện này anh nghĩ thế nào?”
Kiều Vi Vi tiến tới gần người kiểm chứng, tuy gương mặt đang cười nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo cùng cực.
“Kiều Vi Vi, cô đừng có ỷ thế ép người!”
Người đàn ông họ Trương muốn đánh lạc hướng cô, tránh để Kiều Vi Vi gây sức ép cho tên đồng phạm. Trái lại, cô tròn mắt nhìn ông ta, bật cười như vừa nghe câu chuyện hài nhất thế giới.
“Ỷ thế ép người? Tôi sao?”
Kiều Vi Vi che miệng, sau đó nhìn về phía người đàn ông, bình thản đáp trả.
“Thế mấy người lợi dụng những người không biết gì ngoài kia để ép tôi thì gọi là gì? Lũ đê tiện này!”
“Cô!”
“Xin bên kiện cáo giữ thái độ chuẩn mực!”
Thẩm phán trưởng gõ búa ra hiệu, không muốn hai bên xảy ra cãi vã. Cô hít thở sâu, giữ cho bản thân bình tĩnh, lại nhìn về phía Phó Ngạn Đình đang ngồi.
Đôi mắt anh nhìn vào cô, cái gật đầu như tiếp thêm động lực để Kiều Vi Vi chiến thắng mọi thứ. Cô cũng mỉm cười đáp lại, vô tình thấy Phó Đình Thiên đang căng thẳng, nụ cười trên môi Kiều Vi Vi càng lúc càng đậm.
Ngày cô khiến hắn xuống địa ngục sẽ không còn xa nữa.
“Luật sư, mau tua lại 5 phút trước!”
Kiều Vi Vi lên tiếng, luật sư ngay lập tức tua lại đoạn video.
Video dừng ngay lúc tên đột nhập va cánh tay trúng cạnh bàn.
Ngay lập tức, sắc mặt người kiểm chứng kia liền tái đi.
“Lúc này, tên đột nhập đã bị thương ở tay phải. Nếu không phiền, anh có thể cho tôi xem cánh tay phải được không?”
Lúc này, ván bài đã nghiêng về phía Kiều Vi Vi.
Ông Trương muốn xông ra cản cô, tất nhiên đã bị Phó Ngạn Đình ngồi ở hàng ghế đầu cản lại. Anh nhìn ông ta, lạnh nhạt nói.
“Ông cũng nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Không đợi người kiểm chứng, Kiều Vi Vi nhanh nhẹn cầm bàn tay phải của gã, vạch tay áo lên.
Quả nhiên có một vết thương được băng bó ở cánh tay phải.
Cô tất nhiên còn bằng chứng để lôi Phó Đình Thiên vào chuyện này, vốn định vạch trần ra hết. Không ngờ, tên kiểm chứng kia lại đột ngột nhận tội, không để Kiều Vi Vi kịp trở tay.
Với gia thế của cô, cộng với tội vu khống người khác, hai người đó sẽ lãnh mức phạt cao nhất của tội này.
Kiều Vi Vi trở về công ty với thắng lợi vẻ vang, thành công khôi phục lại danh dự cho Kiều gia. Thư kí Mai Lâm mừng đến mức mắt rơi lệ, ôm lấy cô òa khóc lên.
Thế nhưng, Kiều Vi Vi vẫn chưa hài lòng lắm về kết quả này.
Dựa vào chút quan hệ, cô đã có bằng chứng về lịch sử cuộc gọi của Phó Đình Thiên với tên kiểm chứng đó, như thế có thể thành công kéo hắn vào. Vậy mà tên đó lại không khai ra Phó Đình Thiên, điều này thật tức chết Kiều Vi Vi.
…
Quỹ đạo công việc dần trở về bình thường.
Cô nhận ra, mình đã kết hôn với Phó Ngạn Đình hơn nửa năm rồi.
Nhưng hình như, Kiều Vi Vi vẫn chưa biết sinh nhật của anh.
Vốn để anh bất ngờ, cô đã lén lút hỏi thư kí riêng của Phó Ngạn Đình. May mắn thay, cậu thư kí này cũng là người thật thà, khai tuốt tuồn tuột hết thông tin cá nhân của anh.
Nhờ thế cô mới biết, cuối tuần này là sinh nhật anh.
Kiều Vi Vi hủy bỏ lịch hẹn cuối tuần, giao hết mọi việc cho thư kí Mai, cùng Tiểu Bình đi mua đồ ăn về để nấu một bữa thịnh soạn.
Cả hai đến trung tâm mua sắm, cô vừa nắm tay thằng bé vừa đẩy xe đồ. Do dạo gần đây có học nấu ăn nên tài nghệ của Kiều Vi Vi đã tăng lên đáng kể.
Trong lúc cô mải chọn đồ, Tiểu Bình lại hướng ánh mắt về nơi nào đó. Khi Kiều Vi Vi nhận ra, lại phát hiện thằng bé đang nhìn chăm chăm về các cậu bé ngồi trong xe đồ được gia đình đẩy đi, trông rất vui vẻ.
Cô lập tức hiểu ý, mỉm cười bế Tiểu Bình lên, để thằng bé đang hoảng hốt ngồi vào xe hàng.
“Như thế này vui hơn nhỉ?”
Kiều Vi Vi vuốt tóc thằng bé, nhoẻn miệng.
Tiểu Bình hơi bần thần, rất nhanh, thằng bé nở nụ cười, trong sáng như thiên sứ.
Sau khi về đến nhà, Kiều Vi Vi cùng Tiểu Bình bắt tay vào làm bữa tối.
Cô nhìn hộp quà mình đã tự tay gói thật cẩn thận, không biết Phó Ngạn Đình có hài lòng không.
Tiểu Bình cũng có quà, chính là một bức tranh vẽ ba người. Thằng bé bảo, người phụ nữ là Kiều Vi Vi, người đàn ông là Phó Ngạn Đình, còn cậu nhóc nhỏ xíu đang nắm tay hai người là Tiểu Bình.
Kiều Vi Vi nhìn bức tranh, cảm thấy vừa đẹp vừa cảm động, ghen tị với cả Phó Ngạn Đình vì nhận được một món quà thế này.
Nhưng Phó Ngạn Đình về rất trễ.
Đến nửa đêm, Kiều Vi Vi mới nghe tiếng xe ô tô ở ngoài sân. Nhìn Tiểu Bình đã ngủ ở phòng, cô nhanh chóng chạy ra sảnh đón anh.
Khi cô mở cửa, không ngờ lại là cậu thư kí đang dìu Phó Ngạn Đình nửa tỉnh nửa say trước cửa. Cậu ta thở hồng hộc, cục khổ nói.
“Chị…Chị dâu! Tôi xin lỗi, biết là hôm nay sinh nhật của sếp, nhưng trong công ty lại xảy ra chuyện bất khả kháng ạ!”
Kiều Vi Vi vươn tay, đỡ lấy Phó Ngạn Đình. Cô cũng có học chút võ, thế nên dìu anh cũng không khó khăn mấy.
“Hôm nay Phó gia đến công ty gây chuyện, Phó phu nhân cứ liên tục gây khó dễ cho sếp, nhất là…”
Trông thư kí có hơi khó nói, cô nghiêm mặt, ra lệnh.
“Bà ta làm gì anh ấy?”
Thư kí Trần Kỳ nhìn Phó Ngạn Đình, lại nhìn cô, nhỏ giọng nói.
“Phó phu nhân nói về cố phu nhân… Sếp có chút mất kiểm soát, uống khá nhiều rượu.”
Cố phu nhân chính là mẹ của Phó Ngạn Đình.