La Di Ca nói: ” Việc này tại hạ biết, Mạc bá bá vẫn là mau đưa Mạc cô nương trở về đi, trên đường cũng đừng để người khác nhìn ra có gì không ổn.”
Thấy Mạc Sanh tiến vào thuận hỏi: “Đuổi kịp hắn không?”
Mạc Sanh oán giận lắc đầu: “Phía sau núi đường đá gập ghềnh, sắc trời lại tối, cũng không biết hắn chạy hướng nào.”
Ba người mang theo Mạc Phương Nhi lén lút trở về thôn.
Mạc Phương Nhi sau khi tỉnh lại, khóc lóc ầm ĩ nói là La Di Ca khinh bạc nàng, cha của nàng làm sao chịu tin, đến cả ca ca nàng cũng tức giận nói: “Không thể tưởng tượng được muội lại không biết tốt xấu như vậy, may là lúc ấy gặp được La tiên sinh, nếu không chúng ta vì muội mà làm nhơ bẩn phẩm hạnh tiên sinh, sau này làm sao còn mặt mũi nhìn người khác!”
Bọn họ đều biết tâm tư Mạc Phương Nhi, cho rằng nàng muốn mượn cớ đó để gả cho La Di Ca, lấy nhân phẩm La Di Ca thì im lặng chấp nhận tiếng oan này cũng không phải không có khả năng, uổng công lòng tốt của tiên sinh, nàng lại như thế lấy oán trả ơn.
La Di Ca lúc ấy không rời đi, chính là đề phòng Mạc Phương Nhi sẽ nói như vậy. Đám trẻ Văn Đại Bằng quả thật thấy hắn tới sau thôn, Mạc Phương Nhi lại bị như vậy, chỉ cần nàng một mực chắc chắn, người khác nhất định nghi ngờ hắn, mà giờ chính Mạc Lâm cầu hắn đừng nói chuyện này ra ngoài, sao có thể để nữ nhi của mình bám lấy hắn.
Mạc Phương Nhi biết được chân tướng, ngây ra như phỗng, muốn khóc cũng khóc không được. Từ đó, cha con Mạc Lâm không cho nàng đi tới La gia nữa, không bao lâu sau, liên vội vàng tìm một đám tốt gả nàng đi, mặc kệ nàng có phản đối thế nào.
La Di Ca cho rằng Mạc Phương Nhi lừa hắn, cũng không ngờ đến Mạc Phương Nhi có một việc không lừa hắn.
Văn Ngọc Đang bỏ đi!
Sau khi trở về Văn Ngọc Đang càng nghĩ càng thấy không ổn, là bản thân nàng không đúng, giờ nói thành thân như vậy sau này biết làm thế nào. Rất có thể bỡn quá hóa thật, vì thế trước khi La Di Ca tới dùng cơm chiều, thừa lúc La Di Thanh nấu cơm, nàng vận công phu cuốn gói hành lý bỏ chạy.
“Không cần tới nhà ta, ta có việc đi trước.”
Nhìn bức thư Văn Ngọc Đang lưu lại, La Di Ca bất động thật lâu.
A Đang, nàng cho là cứ bỏ đi như vậy sẽ không có chuyện gì sao?
Thật vất vả mới chờ được nàng đến đây, nàng cho rằng ta sẽ dễ dàng buông tay như vậy sao? La Di Ca rũ mắt.
Nửa năm trước, phía ngoài chợ phiên cách Mạc gia thôn hai dặm, trong một quán trà thô sơ, một vị công tử áo trắng khoan thai tiến vào, chủ quán kiêm tiểu nhị vừa nhìn thấy hắn thì mắt sáng ngời: “La tiên sinh tới, ngài chờ một chút.”
Hắn mời La Di Ca ngồi xuống cái bàn vừa được lau đi lau lại, nhìn không ra nửa phần dơ bẩn mới vội vàng hướng về phía bức màn ngăn cách với phòng trong kêu lên: “Mau, mang Đậu Khấu Hương lên đây cho ta!”
Phu nhân bên trong trong lòng vui vẻ: “La tiên sinh tới!”
Trong chốc lát trà liền được bưng ra, hương trà nhẹ nhàng tỏa ra 4 phía, ngửi thôi đã thấy cùng người khác bất đồng.
“Ồ!” La Di Ca nghe được người ngồi bàn bên cạnh nói, “Không ngờ địa phương nhỏ này còn bán trà tốt như vậy. Tiểu nhị, mang cho chúng ta 1 ấm.”
Nơi này bọn họ ở chỉ là vùng nông thôn, ngày thường đến chợ mua bán toàn là những người nông dân quê mùa bất quá mới phải nghỉ chân tại đây, uống gì trà ngon? Những phú hộ có tiền lại không đến chỗ bọn họ, cho nên bình thường đưa lên toàn là loại trà thô rẻ tiền nhất, còn đây là trà chủ quán vì nhi tử, đặc biệt mua để mời La Di Ca, cũng khăng khăng không lấy tiền.
Vừa nghe lời này chủ quán trong lòng không vui, nhưng vừa thấy những người đó cao lớn thô kệch, mỗi người trong tay không phải đao cũng là cầm kiếm, nhìn qua không dễ chọc, nhất thời không biết làm gì.
Kẻ ngồi cùng bàn người kia quay ra nói: “Lão Ký, một kẻ thô lỗ như ngươi muốn uống trà tốt như vậy làm gì? Không phải quá lãng phí bạc sao?”
“Lão tử này đã nói, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta không chi ra nổi bạc?” Lão Ký quay đầu nhìn thấy chủ quán vẫn đứng bất động, trừng mắt nói, “Ngươi còn không đi lấy?”
La Di Ca uống một ngụm, khen: “Quả nhiên là trà ngon, khó trách phải một lượng bạc một ấm.”
Lão kí vừa nghe, đem một thỏi bạc vỗ vào trên bàn: “Thỏi bạc này chừng hơn một lượng, đủ chứ?”
Chủ quán mừng rỡ, cảm kích liếc mắt nhìn La Di Ca một cái, hoan hỉ thu bạc đi vào pha trà.
Lão Ký cũng biết La Di Ca vừa giúp chủ quán giải vây, thấy ở vùng nông thôn này mà cũng có nhân vật như thế, không khỏi nhìn hắn vài lần.
“...... Không phải nói tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ sao? Như thế nào Văn tướng quân không trở về trong triều......” Nghe được hắn cùng bạn đồng hành tán gẫu về Văn gia, La Di Ca không khỏi lắng tay nghe.
“Ngươi nói cái rắm gì thế? Văn tướng quân cũng không phải khâm phạm, cần đại xá sao? Hắn là bị tên ác tặc Tô Văn kia vu oan giá họa, là ta ta cũng không trở về, trở về để làm chi? Vì hoàng gia bọn họ bán mạng, kết quả đến cả bản thân cùng gia quyến cũng suýt mất mạng, ai còn đi làm loại việc ngu ngốc này?”
“Cũng không thể nói như vậy, nam nhi cả đời phấn đấu không phải để làm rạng rỡ tổ tông áo gấm về nhà hay sao, huống chi hiện tại đã có tân hoàng......”
“Tân hoàng thì như thế nào?” Lão Ký trừng mắt nhìn hắn nói, “Người đi gặp Văn tướng quân thì được, nhưng đừng ở trước mặt nha đầu A Đang kia nói như vậy, nha đầu kia từ lần tìm được đường sống trong chỗ chết kia đã ghi thù! Nàng hận không thể lột da lão hoàng… Khụ, khụ, lão gia hỏa kia, nếu ở trước mặt cha của nàng nói lời này, người không bị nàng đánh cho một trận mới là lạ.”
Văn Ngọc Đang luôn kết giao đủ dạng người, những bằng hữu này là người trong giang hồ cũng không làm cho người ta bất ngờ, chẳng qua là nghe bọn họ nói về Văn gia giống như đã chứng kiến tận mắt cuộc chiến lúc ấy, La Di Ca trong lòng vừa động.
Nơi này tin tức bế tắc, La Di Ca đã lâu không nghe được tin gì từ bên ngoài. Trước khi tới nơi này, hắn nghe nói Văn gia trốn khỏi Long thành, Tô Văn bị lăng trì xử tử, tiếp sau đó Tân hoàng đăng cơ đại xá thiên hạ, hắn lúc đó đang định cư ở Mạc gia thôn. Hắn tâm tư thay đổi, hướng lão Ký nói: “Vị đại bá này trông rất quen mặt, không biết Đậu Khấu Hương (2) ở nơi này so với Quân Lan Loại (3) ở Long thành thì thế nào?”
Láo Ký đi theo người khác uống trà, chỉ biết trà thơm uống ngon, về phần vì sao lại ngon, ngon cái gì thì đều không biêt, nhưng nhìn những người xung quanh, hắn ấp úng nói: “Đậu khấu hương...... Không tồi, không tồi, nhưng......”
“Nhưng chung quy vẫn không bì được Quân Lan Loại để lại dư vị đậm đà… Thì ra đại bá cũng giống tại hạ thích Quân Lan Loại.”
Lão Ký vội thuận theo hắn nói: “Đúng, đúng, đúng, vị tiểu ca này nói không sai, xem ra tiểu ca cũng đã từng qua Long thành?”
Dụng ý của La Di Ca chính là vậy, liền đáp: “Trước kia đã từng qua, khi đó Văn tướng quân còn tại chức, sau lại nghe nói Văn tướng quân bị quân bán nước Tô Văn làm hại phải rời khỏi kinh đô chẳng biết đi đâu......”
“Ngươi nghe được tin tức từ lúc nào? Văn tướng quân ở Tử Ngọ Sơn tiêu diêu tự tại, nghe nói gần đây đã có Tôn nhi.”
“Là Lưu tiểu thư sinh?”
“Lôi thôi dài dòng, trừ bỏ nàng còn có thể là ai?” Hai người càng tán gẫu chủ đề càng rộng, từ Văn gia “chiếm núi làm vua” đến Tân hoàng nạp Hạ Lan Nhị làm quý phi.
“Nghe nói Văn gia còn có một nữ nhi không biết lập gia đình chưa?” La Di Ca uống một ngụm trà không chút để ý hỏi.
“Nha đầu kia? Được Văn tướng quân sủng ái tận trời, cư nhiên lớn như vậy rồi cũng không đem nàng gả đi, còn mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, từ sau khi đại xá cứ hai tháng lại xuống núi đi Long thành một chuyến…. Kể cũng lạ, nàng không muốn về Long thành vậy mà cứ hai tháng lại chạy xuống Long thành làm gì?”
Những gì cần biết đều đã biết, La Di Ca tán gẫu thêm một lúc liền cáo từ. Hắn tính ngày cứ cách hai tháng lại lấy cớ kêu muội muội dẫn theo Mạc Hải đến Phiên Lâm trấn mua đồ, từ Tử Ngọ Sơn tới Long thành tất phải đi qua nơi này.
Nửa năm sau, La Di Thanh ở trấn nhỏ gặp gỡ Văn Ngọc Đang.
(1) Bố câu: dịch nôm na là bố trí lưỡi câu, mọi người đọc nội dung sẽ hiểu ngụ ý của nó là anh La Di Ca lựa đúng thời gian Văn Ngọc Đang xuống núi để kêu muội muội đến Phiên Lâm trấn, dẫn theo chồng để khiến chị ý tò mò phải tìm đến hỏi, kiểu mắc mồi, quăng cần, chỉ đợi cá cắn câu ý! (¬‿¬) Ta thích nam chính phúc hắc, càng phúc hắc ta càng thích! (づ ̄3 ̄)づ
(2), (3) Đậu Khấu Hương, Quân Lan Loại: tên của 2 loại trà cổ