• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rượu đã qua nửa buổi nhưng nhiệt độ trong phòng cũng chưa có giảm đi chút nào.

“… Thật sự là sảng khoái, đến, lại vì La công tử châm một ly… A, đúng rồi, mười ngày sau là hội đấu giá La công tử có đến không?”

La Di Ca nhìn sư thần Tây Lũng quốc Cố Chi mà nói: “ Cố đại nhân cứ nói đùa, La Di Ca ta chẳng qua chỉ là một thư sinh, sao lại có ba nghìn lượng bạc chứ?”

Cố Chi sắc mặt ngời sáng: “Sao? Lấy tài hoa của La công tử, chỉ sợ bị người tranh nhau mời đi, là La công tử mắt cao không muốn cùng những người phàm tục như bọn ta đồng hành đúng không.”

La Di Ca lắc đầu: “Cố đại nhân đề cao tại hạ rồi, cái kia chẳng qua chỉ là phong quang bên ngoài, Cố đại nhân cũng biết chuyện nhà tại hạ, mặc dù ở Long Thành người ta cho chút mặt mũi, nhưng lại quá nhiều… Chính là phải lo lắng nhiều, dù sao cũng phải chú ý đến thể diện của hoàng gia, thân cận cùng tại hạ quá cũng không hẳn là chuyện tốt.”

Trong lời nói của hắn mơ hồ lộ ra hắn không tham vọng, luyến tiếc khi thất bại, khóe miệng Cố Chi nhếch lên rồi hạ xuống: “Chuyện của La công tử chúng ta cũng đã từng nghe, aizz, nếu không phải lệnh tôn nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, cũng không liên lụy tới La công tử đến mức này, ách… Công tử có từng nghĩ tới tìm con đường khác cho mình, trên đời này luôn có minh chủ anh tài có tuệ nhãn, chỉ cần La công tử có tâm, Cố Chi nguyện ý là người dẫn lối.”

La Di Ca ảm đạm nói: “Ta biết tấm lòng của Cố đại nhân, chỉ là Long Giao là nơi Di Ca sinh dưỡng cũng là chỗ Di Ca không muốn quên, tuy là tâm tử bất năng khí.” (lòng đã không còn nhưng không thể quên)

Cố Chi thưởng thức nói: “Tuy là tâm tử bất năng khí, nhưng đức hạnh của La công tử thật sự là làm người khác thương tâm, chỉ là lấy tài năng của La công tử mà vứt bỏ như vậy không khỏi quá đáng tiếc? Nhân gian có mầy lần vài chục năm, nếu không làm được những chuyện to lớn ngày sau nhìn lại chẳng phải sẽ hối hận, chúng ta gian khổ học hành đọc sách chẳng qua cũng vì mưu cầu ngày nào đó được hiển hách lưu danh muôn đời, lệnh tôn lừa gạt lệnh công tử, chẳng lẽ công tử không nghĩ một lần nữa chấn hưng nhà cửa, tẩy sạch thanh danh?”

Hăn không ngừng dụ dỗ, La Di Ca không ngừng cười khổ.

Hắn thấy La Di Ca không đáp lại cũng không nóng nảy, chuyển sang cười nói: “Nói đến hội đấu giá, tại hạ đến là muốn mời La công tử giúp một việc nhỏ.”

La Di Ca chắp tay nói: “Cố đại nhân khách khí rồi, tại hạ nếu có thể giúp nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Cố Chi nói: “Vốn lần này là tại hạ cùng Nam Dương công chúa đến, chỉ là mấy ngày kia tại hạ có việc quan trọng quấn thân không thể thoát ra được, nếu La công tử thay tại hạ chăm sóc công chúa, tại hạ vạn phần vảm kích.”

......

Thanh Âm phủ thêm áo choàng cho Nam Dương: “Công chúa, người nói La công tử có đáp ứng không?”

Nam Dương thu hồi ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ: “Nhất định có thể.”

“Nhưng mà công chúa không phải nói là La công tử tâm cao, chưa chắc nguyện ý để Tây Lũng quốc ta sở dụng? Nếu là như vậy, hắn sao có thể đáp ứng đi cùng người?”

Nam Dương từ cửa sổ đi về bên cạnh thư trác: “Thanh Âm, hắn là nam nhân, chỉ cần là nam nhân thì không thể không có dã tâm, tuy nói hắn không nghĩ cho Tây Lũng quốc ta sở dụng, nhưng hắn nhất định là hy vọng cỏ thể ở Long Giao quốc xuất đầu. Có thể đi hội đấu giá thì hắn nhất định sẽ đi, cái khác không nói, chỉ cần chuyện hắn cùng với công chúa Tây Lũng quốc cùng tham dự hội đấu giá truyền ra ngoài, Tây Lũng quốc lại có ý chiêu mộ hắn, một chuyện này cũng sẽ làm giá trị con người hắn tăng gấp trăm lần.

Thanh Âm nhíu mày nói: “Công chúa nói là hắn lợi dụng chúng ta? Người như La công tử vậy cũng sẽ có mưu mô khác sao?”

Nam Dương liếc mắt nhìn Thanh Âm: “Ngươi ở trong cung cũng nếm không ít khổ, theo ta lâu như vây lại còn nói những lời như thế? Ta nói bao nhiêu lần rồi nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, trong lòng nịnh bợ ngoài mặt lạnh nhạt, vì vinh hoa phú quý mà tìm cách tiếp cận ta ta thấy nhiều lắm rồi, hắn như vậy tạm coi như ổn, cho nên ta thà rằng gả cho hắn, cũng không nguyện gả cho đám sài lang ở Tây Lũng quốc kia.” Khi nói đến hai chữ sài lang kia lòng nàng tràn ngập hận ý, đã sớm mất đi sự dịu dàng thường ngày.

Nam Dương chỉ cảm thấy ống tay áo bị nắm chặt, quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thanh Âm, nàng cười nói: “Ngươi yên tâm, ta quyết không thể để cho người khác lại có cơ hội ức hiếp chúng ta.”

Thanh Âm nói: “Nhưng mà công chúa, ta thấy bộ dạng La công tử đối với Văn Ngọc Đang chỉ sợ hắn sẽ không bằng lòng… Aizz, nếu mà hắn đối tốt với công chúa như vậy, Thanh Âm cho dù tương lai không ở bên người công chúa cũng có thể yên tâm.”

Nam Dương nghe xong lời này thì yên lặng có chút xuất thần.

Nàng sao lại không biết, chỉ cần nhìn ánh mắt La Di Ca không rời Văn Ngọc Đang dù chỉ một chút thì đã biết La Di Ca đối với nàng quan tâm đến mức nào. Nhìn thế nào cũng thấy La Di Ca là một người ấm áp khiêm tốn, ngày hôm trước lại vì nàng mà cùng Phượng Vu Phi đấu võ mồm ở phòng khách, nửa phần cũng không nhường, nếu có người cũng thật tình như vậy đối với nàng… Nàng bỗng hoảng sợ khi thấy hâm mộ cùng đố kị tận đáy lòng mình, tự hiểu thì sao nào, đã sớm biết trên đời này không có đạo lý nhất thành bất biến, sao trong lòng còn có thêm khao khát như vậy, trên đời này điều lương thiện nhất cũng chẳng thay đổi được ai, cho dù lúc này La Di Ca đối với Văn Ngọc Đang là toàn tâm toàn ý, nhưng làm sao biết ngày sau có thay lòng đổi dạ không? Nam nhân vì quyền lực vì dã tâm cái gì cũng có thể buông bỏ, huống chi chỉ là một nữ nhân, khóe miệng của nàng lộ ra lãnh ý. (một khi đã hình thành thì không bao giờ thay đổi)

“Thanh Âm, ngươi lầm rồi, cho dù hiện tại hắn đối với Văn Ngọc Đang như vậy cũng không có nghĩa là ngày sau hắn sẽ không tốt đối với ta, chẳng qua, chúng ta đã xem nhẹ một người.” Nàng cố gắng thoát khỏi suy nghĩ của bản thân: “Ta vẫn nghĩ Văn Ngọc Đang nếu bị người ta gọi là bao cỏ, thì chắc là một bao cỏ, cho nên đã quên một việc, người có thể được La Di Ca coi trọng sao có thể chỉ là bao cỏ tồi tệ chứ?”

La Di Ca quả thật đã đáp ứng yêu cầu của Cố Chi.

Hắn biết Cố Chi mưu tính cái gì. Đầu tiên không ngoài việc để cho người khác nghĩ hắn đã bị Tây Lũng quốc săn đón, tiếp theo chắc là vì tạo cơ hội cho Nam Dương công chúa. Hắn cũng không ngại bản thân bị người ta lợi dụng, bởi vì mọi người là lợi dụng lẫn nhau, cho nên hắn mới đáp ứng.

Văn Ngọc Đang biết được tin tức, phản ứng đầu tiên là vọt tới phòng của hắn để chất vấn. Nhưng mà lúc đến phòng của hắn lại thấy người ta hoàn toàn bình tĩnh. La Di Ca là loại người nào nàng sao có thể không rõ, nếu hắn đáp ứng tất là có lý do của hắn, nhưng tuyệt đối không có khả năng vì Nam Dương.

La Di Ca đã sớm nhìn thấy Văn Ngọc Đang ở ngoài cửa cọ tới cọ lui, trong lòng biết rõ nàng vì sao mà đến, bởi vì tin tức kia là bản thân hắn lén cấp cho hạ nhân trong phủ. Hắn tiếp đón nàng vào nhà rồi nói: “A Đang, sao đến rồi lại không vào?”

Văn Ngọc Đang ngơ ngơ ngác ngác tiến vào, nhìn trái nhìn phải rồi nói với hắn: “La Di Ca, huynh ở bên này không tồi chứ? A Phượng không cho huynh… thêm phiền toái chứ?”

Aizz, phải hỏi như thế nào a?

“Làm sao có thể? Chúng ta từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng,” La Di Ca cười, “A Đang là tới tìm hắn sao? Hôm qua hắn không có trở về, chắc là đi tìm bản sổ sách gốc kia rồi.”

“La Di Ca…”

“Hửm?”

Văn Ngọc Đang ấp úng sau một lúc lâu mới nói: “Nghe Bội Bội nói huynh muốn cùng Nam Dương đi hội đấu giá?”

La Di Ca giải thích: “Sứ thần Tây Lũng quốc Cố đại nhân ủy thác ta chăm sóc nàng, mà ta vừa vặn lại thiếu một cơ hội đi hội đấu giá, cho nên liền đáp ứng.”

Văn Ngọc Đang nhíu mày nói: “Tây Lũng quốc bọn họ không có người sao? Sao lại muốn huynh chắm sóc? Bọn họ rõ ràng là có tâm tư khác, La Di Ca huynh phải cẩn thận.”

La Di Ca chăm chú nhìn nàng thật sâu, bỗng nhiên mỉm cười.

“Thì ra A Đang cũng có thể ghen.”

Mặt Văn Ngọc Đang hơi hơi đỏ lên, lớn tiếng nói lời chính nghĩa: “Vốn là bọn họ có tâm tư khác, Nam Dương kia đối với huynh bụng dạ khó lường, huynh đừng nói là huynh không nhìn ra… La Di Ca huynh từ chối nàng đi, huynh muốn đi hội đấu giá cũng không phải không có cơ hội, sao lại nguyện ý đáp ứng nàng.”

“A Đang, thấn thế nàng ta có phần đặc thù,” La Di Ca lôi kéo nàng ngồi xuống nói chuyện, “Đi cung nhóm sứ thần khác với đi cùng công chúa, đi cùng nhóm sứ thần sẽ có hiềm nghi cấu kết với giặc, nhưng nàng là công chúa một nước, chỉ điểm này đã khác nhau rất lớn.” Cho dù mọi người biết động cơ ban đầu của nàng không sạch sẽ, nhưng chỉ cần không nắm được nhược điểm, nàng có thế cùng bất kỳ ai kết giao mà không cần băn khoăn chuyện sứ thần, nghĩ lại hoàng đế Tây Lũng quốc phái nàng đi cũng là có đạo lý như vậy.

“Cái kia có gì khác nhau? Mọi người đều sẽ nghĩ huynh bị bọn họ chiêu mộ.”

“Lén kết giao cùng nhóm sứ thần khác cùng công chúa kết giao, người trước có hiềm nghi thông đồng với địch, người sau lại có thể có rất nhiều cách nói khác.” Thật sự mến mộ cũng tốt, mà thấy người sang bắt quàng làm họ cũng được, đều là đường hoàng mà viện cớ.

“Thế chẳng phải là tùy nàng sao?” Văn Ngọc Đang buồn bực không thôi.

Như vậy sao được? Kia không phải hợp ý của Nam Dương sao.

Văn Ngọc Đang không sợ hắn thay đổi mà là lo lắng công chúa gian xảo kia. Càng hiểu Nam Dương, nàng lại càng không để nữ nhân thương hắn cùng tham gia hội đấu giá, cái này có thể chính là bắt đầu, đằng sau còn không biết sẽ giở trò gì đâu? Vạn nhất giống như lời Thất Nương nói, nàng lấy thanh danh của chính mình đi đặt bẫy La Di Ca, đến lúc đó chính là hoàng đế Long Giao cũng buộc phải để La Di Ca lấy nàng. Aizz, sớm biết thế này cứ đem chuyện Nam Dương đi tìm mình nói trước với La Di Ca, để cho hắn đoán trước thủ đoạn của Nam Dương, giờ lại nói thật là giống như nàng cố ý châm ngòi.

“A Đang!” La Di Ca gọi nhẹ.

Tâm tư Văn Ngọc Đang vẫn còn chưa thu hồi không nghe được, rất nhanh sau đó thắt lưng nàng bị xiết, người đã an vị ở trên đùi La Di Ca.

“Nàng không tin ta sao?” La Di Ca ôm chặt nàng.

Chưa từng cùng hắn thân mật như vậy, tâm tư của Văn Ngọc Đang nhất thời đều chuyển về đề tài hai người đang tiếp xúc quá mức thân cận.

Nóng, chỗ hai người tiếp xúc đều làm nàng cảm thấy nóng, tim đập rất mạnh, nhưng lại luyến tiếc rời hắn.

“La Di Ca… ” Như vậy không tốt lắm đâu. Đáy lòng lại là mừng thầm không thôi.

“Di Ca!”

“Hửm?”

“Gọi ta Di Ca.” Cặp mắt sáng quắc kia cứ vậy mà nhìn, cố chấp nhìn chằm chằm nàng không tha.

“Di… Di Ca.” Chần chờ một lúc nhưng vẫn gọi ra tiếng.

Nhất thời gió xuân ngập tràn cả phòng.

“Ta… Ta còn phải xuống, vạn nhất A Phượng hắn trở về nhìn thấy…”

Cái tay đặt trên lưng nàng chợt căng thẳng, đau! Hắn sẽ không bẻ gãy thắt lưng nàng đấy hứ.

“Hắn ra khỏi thành không trở về nhanh như vậy đâu, Lưu Thành hề chuẩn bị thương đội cho hắn ngày mai mới đến, đến lúc đó hắn mới có cơ hội tốt trở về thành, sao hắn mới đi một ngày nàng đã nghĩ về hắn?” La Di Ca ngoài cười nhưng trong không cười.

“Nào có, ” Văn Ngọc Đang vội vàng phủ nhận, “Huynh cũng biết cái tên kia miệng rộng, nhìn thấy chúng ta như vậy không biết hắn có thể nói ra loại chuyện gì.”

“Nàng có thể yên tâm, hắn ít nhất phải ngày mai mới cỏ thể trở về thành, ” La Di Ca không chút để ý nói, “A, đúng rồi, ngày mai Cố đại nhân mời ta tham gia tiệc rượu của các sứ thần, Nam Dương công chúa nghe nói cũng sẽ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK