• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Ngọc Đang tuy là hận Nam Dương thấu xương, nhưng cũng không ngờ được nàng ta lại có kết cục như vậy, cảm thấy cả người run lên, nắm tay La Di Ca thật chặt.

Ánh mắt Nam Dương chầm chậm chuyển tới cửa, nhìn chằm chằm người đang tới, nhìn hồi lâu mới nhận ra là ai.

La Di Ca! Văn Ngọc Đang! Là bọn chúng, là bọn chúng hại mình rơi vào thảm cảnh như bây giờ. Nếu không phải lúc trước bị cự tuyệt hôn sự thì làm sao hôm nay lại phải thất thân chịu nhục nơi kỹ lâu, tất cả nhục nhã hôm nay đều do bọn chúng… Đều là vì bọn chúng mà đến, nếu không phải bọn chúng, bản thân mình làm sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế này. Không cam lòng, tuyệt không cam lòng… Mối hận trong lòng như lửa càng cháy càng lớn.

Cứ nghĩ tới mưu kế của mình đã tính toán chu toàn từ đầu tới cuối lại làm hại cả đời mình, chỉ hận không thể xé Hoàng Trung Lương thành từng mảnh nhỏ, nhưng mà càng đáng hận hơn là người đã làm cho nàng xấu mặt La Di Ca cùng Văn Ngọc Đang. Nàng không thể trơ mắt nhìn đôi bích nhân kia tình nồng ý đậm, mà bản thân lại tuyệt vọng rơi lệ thanh bại danh liệt, nàng không thể ——–

Nàng vội đứng dậy. Chăn đang choàng trên người rớt xuống, lộ ra quần áo bị tàn phá bên trong. Hoàng Trung Lương lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức ngã ngồi về phía sau.

Nam Dương bước loạn về phía La Di Ca, một tay ôm lấy hắn, thanh âm thê lương: “La Di Ca công tử đã làm chuyện có lỗi với ta, công tử chẳng lẽ muốn cứ như vậy thoát thân?”

Văn Ngọc Đang ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”

Ánh mắt Nam Dương như đao quét qua mặt nàng, lại dừng trên mặt Hoàng Trung Lương, thần sắc tàn nhẫn nói không ra lời: “Hoàng Trung Lương, ngươi làm chuyện có lỗi với Văn tiểu thư, ngươi có nguyện ý chịu trách nhiệm?”

Mọi người đều cảm thấy sửng sốt.

La Di Ca chợt giận dữ, lấy tay đẩy Nam Dương, Nam Dương lại một mực ôm lấy không buông.

Hoàng Trung Lương khom người đi tới, vội dập đầu nói: “Là là là, tiểu nhân chịu trách nhiệm, tiểu nhân chịu trách nhiệm…”

Văn Ngọc Đang rốt cục hiểu được đạo lý mẹ nàng vẫn nói đánh rắn không chết nó sẽ quay lại trả thù, nàng giận không thể kìm được một cước đá bay Hoàng Trung Lương vào góc tường, xoay người định đi đánh Nam Dương, Trương Vô Ba sợ chuyện phiền phức khó thu thập vội vàng ngăn lại, La Di Ca đối với Nam Dương ngay cả một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, tay chém về phía gáy, làm cho nàng ta ngất xỉu.

Hắn ôm lấy Văn Ngọc Đang nói: “A Đang, được rồi, bọn họ đã lập cái bẫy này chờ chúng ta chui vào, nói không chừng chút nữa còn có người tới đây bắt gian tại trận, chúng ta cũng không còn thời gian, nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó lại bị Nam Dương càn quấy, ta và muội có thể…”

Văn Ngọc Đang lắp bắp kinh hãi: “Vậy thì chúng ta mau đi thôi.”

La Di Ca lắc đầu: “Đi rồi cũng không xong, chỉ cần bọn họ có tâm vu hãm, chúng ta dù có miệng cũng không thể giải thích cho rõ, dù sao thì quả thật là có người nhìn thấy chúng ta tới Thải Hồng Lâu này.”

“Vậy làm sao giờ?”

Trương Vô Ba nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng động ồn ào, chạy ra ngoài nghe ngóng, lúc quay lại thì thất kinh: “Không tốt, bên ngoài đang bị rất nhiều quan binh bao vây, làm sao bây giờ?”

La Di Ca nhìn chằm chằm Hoàng Trung Lương đang đau đến chết đi sống lại, trầm ngâm nói: “Cái gọi là mắt thấy là thực, ừm, hiện giờ cũng chỉ có cách như vậy… A Đang, muội lại đây…”

Hắn dán vào bên tai nàng như thế như vậy, Văn Ngọc Đang nghe được thì nửa tin nửa ngờ: “Như vậy là được sao? Vậy còn huynh?”

La Di Ca nói: “Ta cùng với Trương Vô Ba còn có chuyện cần làm, muội chỉ cần làm theo những lời ta đã nói, chúng ta đều có thể thoát được, thời gian không có nhiều đi mau đi mau.”

Văn Ngọc Đang vừa gật đầu vừa nhảy ra ngoài cửa sổ. Trương Vô Ba nghe thấy có thể thoát khỏi khốn cảnh này, đã vực dậy tinh thần, giúp đỡ La Di Ca làm những chuyện còn lại.

Quan binh bỗng dưng hùng dũng tiến vào Thải Hồng Lâu, thanh thế cực lớn, chỉ chốc lát sau đã làm cho hoa nương trong lâu cùng khách nhân tỉnh táo không ít. Có không ít người vừa mặc y phục vừa chạy ra hỏi thăm, từ trong miệng quan binh biết được, Nam Dương công chúa của Tây Lũng quốc tối hôm qua đã bị người ta bắt cóc, nay toàn thành chính thức bị giới nghiêm toàn bộ để tìm kiếm. Thấy bản thân không có việc gì, không ít người lại quay về phòng, chỉ chờ quan binh điều tra xong thì chuẩn bị về nhà.

Văn Ngọc Đang tránh tai mắt của người khác, lén đi ra cửa sau của Thải Hồng Lâu, lặng lẽ nhìn xung quanh, quả nhiên không ngoài dự đoán cửa sau cũng có quan binh canh gác. Chỉ có điều quan binh ở bên này không có khẩn trương như phía cổng chính, mấy quan binh kia còn đang nhàn rỗi bàn chuyện của Nam Dương.

“Cái tên hái hoa tặc này cũng quá là vô pháp vô thiên, ngươi nói xem, nếu ngươi muốn “hái hoa” thì đi tìm khuê nữ không phải là tốt sao, thế mà còn cố tình đi bắt cóc công chúa Nam Dương! Nghe nói nàng ta được ngự lâm quân bảo hộ chặt chẽ, các ngươi nói chuyện này không phải là muốn thị uy với quan phủ chúng ta sao?”

“Cũng không hẳn, nghe nói Nam Dương công chúa là mỹ nhân tri lễ ân cần, lần trước lão Phương không phải từng gặp trong chợ sao? Nàng không giống những công chúa khác muốn vào cung làm cung phi, chỉ muốn tự do, chỉ cần có người bảo vệ thì có thể đi ra phố xá, khó tránh mới một lần đã gieo thương nhớ cho hái hoa tặc kia.”

“Aiz… Các ngươi nói, cho dù tìm thấy công chúa, cái kia, công chúa có còn… A…” Tên kia nhếch lông mày một cái, ý vị thâm tường.

“Làm sao có thể còn, nếu là ta, vịt tới tay sẽ làm thịt luôn, sao còn có thể… A… Các ngươi ngẫm lại mà xem, có thể trải qua một đêm này, ôi, chuyện kia thật đúng là mất hồn, nói không chừng công chúa kia sau khi biết tư vị của nam nhân, ha ha, còn luyền tiếc rời xa hắn ý chứ!” Mấy tên lính từng trải hiểu ý cười, mọi người ở đó cũng ngầm hiểu.

Mấy người kia nói nói cười cười, trong đó có một người khóe mắt tựa hồ nhìn thấy cái gì, vừa quay đầu liền thấy một hồng y nữ tử đang leo lên đầu tường. Hắn lập tức đẩy đồng bạn đứng bên cạnh, mấy người kia cũng phát giác có điều không đúng, nhất thời vây quanh lại đây lớn tiếng thét to.

Văn Ngọc Đang thầm nghĩ đến đây, lập tức ra sức hướng phía trên trèo lên, nhưng lại bị mấy người kia kéo xuống.

Nàng vừa rơi xuống đất, liền nhảy lên, hùng hổ nói: “Ai? Ai? Ai? Ai kéo ta! Nếu không để cho bà cô đây đi vào, cẩn thận ta đạp nát Thải Hồng Lâu của các ngươi.”

Một quan binh trong đó nghi ngờ nói: “Ngươi sao lại muốn trèo tường vào Thải Hồng Lâu?”

Văn Ngọc Đang làm bộ như giờ mới chú ý tới trang phục của bọn họ, nói: “Thì ra các vị là quan gia không phải người của Thải Hồng Lâu, tú bà chết tiệt kia lại dám gạt ta, rõ ràng La Di Ca căn bản không có trở về, hừ, nếu La Di Ca thực sự dám cùng hoa nương qua đêm, ta sẽ thiêu trụi cái Thải Hồng Lâu này.”

Mấy người kia đại khái cũng nghe hiểu được nguyên do, trong đó có một người cười cười: “La Di Ca? Cô nương chính là thiên kim của Văn lão tướng quân?”

Văn Ngọc Đang đánh giá hắn: “Ngươi nhận ra ta?”

Người nọ cười nói: “Tên tuổi của Văn tiểu thư, người ở Long Thành có mấy ai không biết chứ?”

“Chỉ có điều,” hắn lại nghiêm mặt nói, “Nay Long Thanh tiến hành điều tra toàn thành, bên trong đang có người của chúng ta lục soát, cũng may Văn tiểu thư ở ngoài cửa gặp được chúng ta, nếu tiểu thư lỗ mạng tiến vào bị người khác bắt được, nữ tử đàng hoàng bị tóm được ở kỹ viện, dù có mở miệng cũng khó mà giải thích được.”

Văn Ngọc Đang muốn đạt được hiệu quả như mong muốn, cố tình hậm hực nói: “Vạn nhất La Di Ca ở trong kia thì làm sao bây giờ?”

Người nọ khuyên nhủ: “La công tử đối với Văn tiểu thư lập lời thề người người đều biết, sao có thể làm chuyện có lỗi với Văn tiểu thư, Văn tiểu thư không bằng quay về nhà nhìn một chút, nói không chừng La công tử đã trở về?”

Tính nết của Văn Ngọc Đang người ở Long Thành có ai là không rõ, những người khác cũng sợ xảy ra bất trắc, cũng đều tới khuyên, Văn Ngọc Đang “bất đắc dĩ” phải trở về Lưu phủ.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Hoàng Trung Lương mơ màng tỉnh lại, nhiệt khí quen thuộc chạy khắp toàn thân, bên người có nữ tử yêu kiều thở dốc, nghe xong càng khiến trong người ngứa ngáy khó chịu, dục hỏa thiêu thân khiến hắn rốt cục bất chấp tất cả, phóng người cưỡi lên…

Trương Vô Ba nghe được thanh âm phóng túng trong phòng, thấp giọng nói với La Di Ca: “Thành công.”

La Di Ca mắt lạnh nhìn chằm chằm quan binh dưới lầu giả vờ giả vịt lục soát nói: “Chúng ta đi.”

Bọn họ trốn trong một gian phòng, kêu lên hai bình rượu, lại đem rượu đổ lên quần áo trên người, sau đó nằm xuống ——— giả say.

Một loạt thanh âm sốt ruột tra tìm. Nàng cùng với vài tỳ nữ nhận ra công chúa được phái đi hỗ trợ nhận mặt, nàng âm thầm hỏi thăm phân công bố trí của quan binh, sau đó đi theo đội quan binh này đi tra tìm. Vốn nàng đã cùng công chúa quy ước, nếu quan binh tới, công chúa sẽ lớn tiếng gọi, nhưng mà hiện giờ lại không thấy công chúa lên tiếng,… Công chúa sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Đi vào cửa một gian phòng, quan binh giống như cũ quát lên hô mở cửa, nhưng lại không có người mở cửa. Mấy quan binh này nào có kiên nhẫn chờ đợi, bất chấp tất cả liền đẩy cửa xông vào.

Xen lẫn tiếng mở cửa, trong nhóm quan binh đã có người nghe được tiếng vận động, cười hì hì nói: “Làm một đêm còn chưa thỏa sao? Đứng dậy, đứng dậy, quan gia có việc muốn hỏi.”

Vài người tiến vào trước nghe được thì thấy trong lòng ngứa ngáy, xông về phía trước vén màn mỏng lên.

Chậc chậc, lão già kia thật có phúc khí, cô gái da mềm thịt mịn, ngực ra ngực mông ra mông, xinh đẹp làm cho cho người ta cũng rớt mất vài phần hồn phách, làm cho người ta đột nhiên thấy thèm thuồng một cách kỳ lạ, khó trách lão già này “nhập tâm” như vậy, lại còn không cam lòng rời khỏi người cô ta. Cô gái này trông rất lạ, có lẽ là hoa nương mới đến của Thải Hồng Lâu, đợi lát nữa hỏi thăm tên của cô ta, lần tới có thể tới vui vẻ một trận…

Thanh Âm nghe thấy ô ngôn uế ngữ của mấy người đó thì có chút đỏ mặt, xoay người đang muốn ra khỏi phòng, lại bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc: “… A… Nhanh lên…” Như bị sét đánh, quay người nhìn, không thể tin vào hai mắt mình, kia… người bị đè nặng dưới thân cái lão già khô quắt queo kia không phải Nam Dương công chúa sao?

“Công chúa!”

La Di Ca nghe được thanh âm tê tâm liệt phế, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ bọn quan binh xông vào.

Nam Dương không thể trách hắn độc ác, đây đều do nàng tự chuốc lấy. Chuyện hôm qua hắn còn chưa có tìm nàng tính sổ, nàng ta vậy mà còn muốn… Nếu không để người bắt Nam Dương thông dâm tại giường, về sau nàng ta nhất định sẽ kéo hắn cùng A Đang xuống nước. Hắn thì chẳng sao, nhưng mà A Đang… Ai dám động vào A Đang, hắn sẽ không tha thứ, chỉ có đoạn tuyệt như vậy thì nàng ta mới không có cách nào vu oan, ở trước mặt bao người, nàng ta có mười cái miệng cũng khó mà giải thích. Cho dù sau đó hắn có điểm đáng ngờ nhưng mà vô luận thế nào thì người “cưỡi” Nam Dương cũng không phải hắn, mà A Đang lại có nhân chứng, chứng minh nàng sáng nay có đến Thải Hồng Lâu, cho dù nàng vu hãm A Đang cùng Hoàng Trung Lương cấu kết, cũng khó thể thành công.

“Loảng xoảng.” Cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra, một đội quan binh khác hùng dũng tiến vào, “Cẩn thận tìm cho ta, có người khả nghi nào cũng đều đem về cho ta, một người cũng không được bỏ sót…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK