Rầm —– đám đông chen lấn nhau lùi về phía sau, kiên quyết lấy Phượng Vu Phi làm trung tâm, đem đài cao cách xa một trượng. Như vậy vừa vặn thuận tiện ngăn cách Văn Ngọc Đang ở tiền sảnh. Thương cảm nàng cố gắng chen lên, người khác đều nhường vị trí cho nàng, làm cho nàng dễ dàng vượt lên đứng đầu.
Hắn là Phượng Vu Phi? Cái bóng người đưa lưng về phía nàng kia sao lại quen mắt như vậy? Nàng trừng mắt nhìn. Hình như… Hình như là… Nhìn rất quen! Rốt cuộc là ai? Nàng như thế nào lại không nhớ được.
“Phượng ——– Vu ———– Phi———–!”
Nàng đơn giản ở giữa sân kêu to.
Soạt soạt soạt —– ánh mắt mọi người đồng loạt đổ về phía nàng, bao gồm… Nàng không dám tin trừng mắt với cái người trên đài vừa quay đầu lại kia: “A ——- Phượng ———!”
A Phượng là Phượng Vu Phi?!
A Phượng là nam nhân?!
A Phượng là hái hoa tặc?!
Đầu của nàng hoàn toàn chết lặng.
La Di Ca chớp chớp mí mắt, từ lan can phía trên chăm chú theo dõi toàn bộ sự việc.
Thì ra Phượng Vu Phi lớn lên là như vậy!
Hắn bỗng nhiên hiểu được A Đang vì sao không biết mình quen một người như vậy! A Đang nhất định là xem hắn như nữ nhân. Có lẽ không nên, Nhưng cứ tưởng tượng đến chuyện A Đang xem một nam nhân yêu quý mình như nữ nhân, đáy lòng của hắn lại dấy lên một loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Phượng Vu Phi nhìn Văn Ngọc Đang ngây người, bày ra bộ dạng tươi cười bốn mươi lăm độ: “Này, A Đang, nàng ở đây a!”
Hắn đương nhiên biết Văn Ngọc Đang ở trong này. Hành tung mỗi ngày của Văn Ngọc Đang hắn đều rõ như như lòng bàn tay, cho nên hôm nay hắn mới phải đánh nhanh thắng nhanh, trong lúc loạn lạc chạy trước.
Đáng tiếc! Người tính không bằng trời tính, vốn dĩ hắn còn muốn cùng A Đang xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp… Tốt nhất là làm cho nàng bất tri bất giác thích hắn, như vậy hắn sẽ nói cho nàng hắn là Phượng Vu Phi, có thể A Đang sẽ... Xem ra nàng sẽ không rồi... Hắn quay người bỏ chạy: “A Đang, nghe ta giải thích.”
Văn Ngọc Đang trong cơn phẫn nộ cầm kiếm đuổi theo, nàng đem kiếm của một người không rõ là ai bên cạnh rút ra liền lên đài bắt người: “Hay cho cái tên Phượng Vu Phi nhà ngươi! Gạt ta lâu như vậy, rõ ràng là nam nhân lại gạt ta là nữ nhân, còn, còn… Ngươi đừng chạy…”
Không chạy chẳng lẽ đứng đây cho nàng chém, Phượng Vu Phi nhún người bay lên, nhảy đến bên Giang Uông Dương kêu oan: “Ta chưa từng nói ta là nữ nhân! Là nàng tự xem ta như nữ nhân.”
Bầu trời hạ hồng vũ! Phượng Vu Phi từ trước tới nay chém người cư nhiên lại bị người khác đuổi chém trong sân nhỏ, hơn nữa người đuổi chém hắn lại là nữ nhân. Ánh mắt mọi người đều dại ra, chuyện gì đang xảy ra vậy? (trời có mưa đỏ, ý chỉ chuyện kỳ lạ)
Giang Uông Dương cũng chẳng rõ chuyện gì, mắt thấy Ngọc Đang đuổi theo, mau tay nhanh mắt trong hai chiêu liền đem kiếm trong tay Văn Ngọc Đang đoạt lại, không kiên nhẫn nói: “Phượng Vu Phi, nữ nhân này là ai?”
Thấy Giang Uông Dương xuống tay không nể tình, tay phải hắn bổ về phía dưới tay Giang Uông Dương chém tới: “Không được làm bị thương nàng.”
Gặp quỷ rồi! Đã bao giờ Phượng Vu Phị lại bảo hộ một nữ nhân như vậy?
“Phượng Vu Phi, nàng là nương tử mà ngươi lựa chọn?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có loại nguyên nhân này mới làm cho Phượng Vu Phi mắt cao hơn đỉnh lo lắng cho nàng như vậy.
Vừa nghe thấy là nữ nhân do Phượng Vu Phi lựa chọn, lầu trên lầu dưới xôn xao không thôi, nữ nhân kia là ai vậy! Là khuê nữ nhà ai? Người người nhà nhà đều cố gắng vươn đầu ra nhìn, muốn nhìn xem nữ nhân kia rốt cuộc có bộ dạng như thế nào, làm cho Phượng tam thiếu gia phong tình vạn chủng để mắt tới.
“Ta nghĩ các vị lầm rồi… Nàng ——- là thê tử chưa qua cửa của ta.” Một âm thanh chậm rãi theo trên lầu truyền xuống.
Ai? Là ai? Phượng Vu Phi đứng thẳng thân mình, mắt như mũi tên nhọn tìm đúng mục tiêu mà nhìn chằm chằm, xa xa đáp lại là một đôi mắt ôn nhuận như ngọc — là hắn? Phượng Vu Phi ngẩn ra.
Hắn vẫn cho rằng người trong lòng Văn Ngọc Đang là Lưu Thành Hề cho nên La Di Ca không tạo thành uy hiếp, không thể tưởng tượng được hắn lại lầm mục tiêu, tình địch thực sự của hắn là La Di Ca.
A a a! Có người dám cùng Phượng tam thiếu gia tranh đoạt nữ nhân! Mọi người nhốn nháo, tên tiểu tử kia không có mắt sao? Mọi người cùng nhau kích động lại thông cảm mà chiêm ngưỡng tướng mạo người này một chút, không biết về sau còn có thể nhìn thấy hắn hay không?
Ừm, người này… tướng mạo này… cách ăn mặc này… khí chất này… Mọi người đều có chút sửng sốt, người này cùng Phượng tam thiếu gia muốn liều mạng nha!
Tuy nói Phượng tam thiếu gia dung mạo quá mức phong tình, nhưng dung hợp cái khuôn mặt thư sinh cùng cá tính độc lập mạnh mẽ tạo thành một loại mị lực kinh người, đi đến đâu thì làm người ta chú ý đến đó, chuyện này người trên giang hồ đều công nhận. Mà La Di Ca thì không như vậy, đầu tiên là trông hắn rất “Nhược”, tuy rằng ôn văn nho nhã tượng trưng cho phong độ nhưng đồng thời cũng đại biểu trói gà cũng không chặt, chính là nếu tiếp tục quan sát lại thấy không đúng, rõ ràng nhìn thoáng thì bình thản ôn nhuận như vậy mà lại có cái khí thế địa vị ngang hàng với Phượng tam thiếu gia.
Chỉ cần nhìn cái cách hắn cùng Phượng tam thiếu gia giương giương mắt hổ trước mặt mọi người mà bình thản, bất động như núi, phần trấn định này cũng đủ để mọi người dựng thẳng ngón tay cái.
Các vị, nơi này thật là giương giương mắt hổ. Phải biết rằng nơi này là chỗ tụ tập môn nhân đệ tử của các môn phái lớn nhỏ toàn quốc, bọn họ được rèn ra từ giữa tranh đấu, cái gọi là mắt lộ hung quang chính là chỉ những người này, có thể chống lại những ánh mắt đầy thách thức này, chỉ bằng cái đó cũng đủ để mọi người thu hồi sự khinh thường.
La Di Ca nhìn thẳng vào mắt Phượng Vu Phi: “Phượng tam thiếu gia có thể hạ mình chiếu cố cho vị hôn thê của tại hạ, làm cho La mỗ hết sức cảm kích.”
Phượng Vu Phi cười lạnh nói: “Ta và người không quen không biết, dựa vào đâu mà muốn ngươi cảm kích?”
La Di Ca mỉm cười nói: “Cũng không thể nói như vậy, vị hôn thê của tại hạ về sau có chuyện gì thì cũng là chuyện của tại hạ, tại hạ tất nhiên là muốn cảm tạ.”
Hắn đem hai chữ tại hạ nói ra đặc biệt nặng. Rõ ràng là ý tại ngôn ngoại, mọi người đều hiểu rằng: tương lai về sau, sớm hay muộn đều là của hắn, người khác không cần quan tâm.
Phượng Vu Phi nhăn mày, cũng cười: “Chuyện kia cũng không nhất định, đôi khi không thể nói chắc chắn, ngay cả lúc thịt vịt vịt cũng có thể bay đi mất, huống chi A Đang còn chưa có gả cho ngươi, ai mà biết đến lúc đó có phải chuyện của ngươi hay không.”
Hai người ai cũng không chịu rơi vào thế yếu, cứ như vậy vừa lên đài một lúc đã hình thành cục diện giằng co.
Nếu nơi này có người kể chuyện, nhất định sẽ nói, tình hình như thế này thật sự là thiên lôi gặp địa hỏa, hỏa hoa bay tứ tung! (tia lửa)
Nữ nhân có thể được hai người như vậy coi trọng sẽ là như thế nào đây? Ánh mặt mọi người không khỏi lại chuyển hướng về phía nữ tử đối diện Phượng tam thiếu gia. Văn Ngọc Đang thật sự là không biết nên khóc hay nên cười.
La Di Ca thì không nói, ít nhất hắn với bản thân là thật lòng, có tâm tư khác cũng chỉ vì bảo vệ nàng, ở trước mặt bao nhiêu người bị cái tên đại danh đỉnh đỉnh Phượng tam thiếcosgia nhìn chằm chằm, về sau có muốn tái giá cũng không ai dám lấy!
Phượng Vu Phi đem Văn Ngọc Đang nàng thành cái gì chứ? Một món đồ chơi để vui đùa?
Lửa giận trong lòng càng bốc càng cao, nhưng mà lúc giận tới cực điểm chính là lúc bình tĩnh nhất, nàng chậm rãi nói: “Ngươi nói ngươi không có gạt ta, nhưng vì sao ngươi không nói cho ta biết thật ra ngươi là nam nhân, vì sao cố ý không mở miệng nói chuyện làm ta cứ đinh ninh ngươi bị câm? Gạt ta thích lắm sao?”
Phượng Vu Phi không thể không thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm La Di Ca đến trước mặt Văn Ngọc Đang: “Mới đầu là vì nàng hiểu lầm, sau lại là đâm lao phải theo lao… Bởi vì nàng rất hợp khẩu vị của ta, ta thích.”
Giải thích cũng thật hợp tình hợp lý.
Thất Nương cười dài chống khuỷu tay dựa vào lan can trên đài xem náo nhiệt. Quả nhiên là rất phấn khích, vị Phượng mỹ nhân này không che giấu chút nào sự yêu thích với Văn Ngọc Đang làm cho nàng thích thú ngẩng cao đầu. Tốt lắm, A Đang nhà nàng quả nhiên có mị lực không thể che giấu, chỉ là thằng nhãi này quá mức kiêu ngạo, làm cho nàng không vừa mắt chút nào. Hừ, hiện tại đã như vậy, về sau A Đang làm sao có thể quản thúc được hắn? Đôi mắt nàng vừa chuyển đến một chỗ, đã xác định, miệng chậm rãi nhếch lên.
“Cho nên đêm đó ngươi muốn ta qua đêm cùng ngươi là cố ý?” Hai nắm tay Văn Ngọc Đang dần siết chặt.
Cái gì? Lỗ tai mọi người đều dựng thẳng lên. Đôi đồng tử của La Di Ca co rút, ánh mắt sắc bén, Phượng Vu Phi cũng cảm thấy, bày ra bộ dạng thị uy, càng thêm đắc ý: “Đúng vậy!”
“Nếu không có người trở về thì ngươi thật sự muốn đâm lao phải theo lao?”
“Đúng vậy!”
Được… Được lắm! Chuyện về sau cũng không cần hỏi, tên hỗn đản này căn bản có tâm không đứng đắn với nàng, ỷ vào việc công phu cao hơn nàng, liền muốn ăn đậu hũ của nàng… Chân nàng vừa nhấc liền hướng hắn mà đá, không thiến hắn là không được.
Mọi người đồng loạt hít khí, cô nương này quả thật dũng mãnh, quả nhiên là xứng đôi vừa lứa với Phượng tam thiếu gia!
Phượng Vu Phi dường như muốn chơi đùa nàng, khiến cho nàng đến gần mình, nhưng không cho chạm đến dù chỉ là mép áo.
“A Đang,” tâm như có linh tê, Văn Ngọc Đang ngẩng đầu liền nhiền thấy Thất Nương chỉ chỉ về phía sau nàng, “Hướng Tây Bắc, chéo sang, bước mưới bước.” (chỉ hai người có thể hiểu được lòng nhau mà không cần phải nói ra, chắc kiểu thần giao cách cảm ^^)
Có gì vậy? Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau Văn Ngọc Đang. Thất Nương cười, nàng chờ chính là lúc này. Văn Ngọc Đang quay người lại liền nhìn thấy... Nàng hiểu rồi. Nàng nhảy khỏi đài cao, vọt tới bên cạnh một người.
Người này còn đang quay lưng nhìn phía sau, hắn cái gì cũng chưa kịp cảm nhận, chỉ thấy trên người nhẹ đi, cung cùng tên của hắn đã bị người ta cướp mất.
Văn Ngọc Đang có cung trong tay, tự tin lúc trước cũng đã trở lại, tốt... Cho ngươi chạy, cho ngươi trốn, xem ngươi hiện tại làm thế nào?
Nhìn thấy Ngọc Đang lấy tên nhắm vào mình, Phượng Vu Phi như cũ không để ý, còn phân tâm xem xét tình hình tình địch, chờ hắn nhận ra cái vẻ mặt căng thẳng của La Di Ca giờ đã trở nên khí định thần nhàn thì tên của Văn Ngọc Đang đã lao đến.