“La Di Ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Thanh nhi muốn mua một ít rau hẹ. Hôm nay có phiên chợ, chúng ta ra ngoài nhìn thử xem ở đó có bán hạt mầm không”
Cách Mạc gia thôn hai dặm đường có một cái chợ, mỗi tháng một lần, thôn dân ở mười lăm thôn xóm xung quanh sẽ tới đó trao đổi mua bán. Nơi này tuy không phồn hoa như thành thị nhưng cũng rất náo nhiệt, chỉ có một điều kỳ lạ là dường như người nào ở đây cũng biết La Di Ca.
“Ồ, La tiên sinh cũng tới đây ư? Ở đây ta có da hồ ly loại tốt nhất, tiên sinh có muốn mua không? Ta bán cho tiên sinh nửa giá thôi…”
“A! La tiên sinh, là người đấy ư? Lần trước tiên sinh có nói rau ngâm này ăn rất ngon, ta đã đặc biệt làm riêng một phần cho tiên sinh đây, không mất tiền đâu…”
“La tiên sinh…”
“... “
Hắn không phải chỉ mới tới đây hai năm thôi sao? Làm cách nào mà ngoài người của Mạc gia thôn, ngay cả người của các thôn khác hắn cũng đều quen biết vậy? Văn Ngọc Đang bị những người đó chen lấn tới nỗi tách hẳn ra phía ngoài, kinh ngạc không thôi.
La Di Ca cười, nhẹ nhàng trả lời mọi người, lại quay đầu ra ngoài, nhìn Văn Ngọc Đang nói:
“A Đang, rau ngâm mà nàng ăn chính là do vị Lý đại thẩm này làm đấy!”
Mọi người nghe vậy thì lập tức yên lặng trở lại. Văn Ngọc Đang lộ vẻ vui mừng, nói:
“Thật ư? Là vị đại thẩm này làm sao? Ta muốn đặt nàng mười bình mang về…” – Nàng đi tới chỗ La Di Ca, tiếp nhận cái bình trong tay hắn – “Đúng rồi, chính là hương vị này đây”
Nàng ngẩng đầu muốn hỏi, lại chợt phát hiện ra không khí xung quanh hơi khác thường, ánh mắt từ bốn phía đổ cả vào người nàng, vẻ mặt ai nấy đều thật kỳ quái.
“Ơ… ta đặt nhiều quá sao? Ta cũng không phải là không trả tiền, ta sẽ trả tiền mà…” – Văn Ngọc Đang nhin không được mà khẩn trương lên.
(BL: chị ngốc, vấn đề k phải là tiền ^O^)
“Không phải, chỉ là mọi người tò mò về nàng thôi” – La Di Ca khẽ cười một tiếng.
......
Long Giao quốc vốn trọng văn khinh võ, hạn chế thương mại nên thương nhân chủ yếu là những người ít được đọc sách. Thêm nữa, nông thôn vốn không bằng thành thị, phần lớn mọi người trong thôm xóm đều sống bằng nghề trồng trọt làm gì có tiền mà mời thầy dạy học. Nếu không phải trùng hợp La Di Ca đến ở tại vùng này thì mấy đứa nhỏ cũng chỉ có thể ở nhà phụ cha mẹ cày ruộng chăn dê, làm sao có thể ra sức phấn đấu hi vọng về một tương lai xa vời…
La Di Ca ở lại đây lập nhà dạy học, các gia đình chỉ toàn lấy rau xanh hay gạo muối của nhà mình đem đến nộp thay cho tiền sách vở, nhưng mà mấy thứ này thì làm sao có thể đủ. Có điều, La Di Ca cũng không để ý gì, chính vì vậy mà xung quanh vùng này trẻ con nhà ai muốn đi học đều được đưa tới chỗ hắn. Dù có những nhà hiện nay không có con cái theo học ở chỗ hắn những đối với hắn vẫn kính trọng và biết ơn vô cùng. Ai cũng nói mong muốn con cái mình sau này sẽ được theo học ở đó.
Tuy rằng, ở đây không ai biết hắn là Ôn Ngọc công tử nổi danh khắp thiên hạ, nhưng do hắn biết đọc sách viết chữ, người lại tuấn mỹ, tính cách ôn hòa nho nhã nên ai cũng cho rằng đây là một chàng rể hiếm có. Vì những điều này, trong mắt mọi người, La Di Ca lại được nâng thêm một phần ý nghĩa. Chỉ cần gia đình nào trong nhà có con gái chưa gả thì đều muốn thân cận thêm với hắn, ví dụ như vị Lý đại thẩm đưa rau này… Tuy rằng, mọi người đều nói Lâm gia khuê nữ ở Mạc gia thôn đối với La tiên sinh rất thân cận, nhưng mà chỉ cần tiên sinh chưa lập gia đình thì họ vẫn còn cơ hội, đúng không!
Có điều… người đi cùng La tiên sinh ngày hôm nay rõ ràng không phải là Lâm gia khuê nữ, chính vì thế nên mới khiến mọi người tò mò.
Lý đại thẩm tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Vừa nhìn qua kiểu ăn mặc của Văn Ngọc Đang nàng đã biết đây không phải loại trang phục mà người ở vùng nông thôn này có thể sánh bằng, lại còn… nhan sắc như vậy chỉ sợ quanh đây mười dặm cũng không tìm ra được ai. Hơn nữa, giọng điệu của nàng cũng không phải là giọng nhỏ nhẹ ám muội như các khuê nữ bình thường. Xem bộ dáng này thì tám, chín phần là tiểu thư của một nhà giàu có, trong lòng Lý đại thẩm âm thầm kêu tiếc: con rể này xem ra không đến lượt nhà mình rồi!!!
Nàng tiến lên cười nói:
“Đừng nói mười bình, dù có là một trăm bình ta cũng làm cho cô nương. Chỉ có điều, muốn làm xong cần tốn chút thời gian. Cô nương ở đâu, ta làm xong rồi sẽ mang đến đó cho cô”
“Đưa tới Mạc…”
“Đưa đến nhà của ta ở Mạc gia thôn” – La Di Ca tự nhiên mà ngắt lời Văn Ngọc Đang.
La gia? Vị cô nương này cũng La tiên sinh ở chung một nhà ư? Ông trời ơi, đây quả là một tin tức lớn. Những người xung quanh nhanh chóng dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe.
Văn Ngọc Đang không hiểu rõ cho lắm. Nàng cảm thấy nhà của Mạc Hải hay nhà của La Di Ca đâu có gì khác nhau, dù sao thì cũng ở ngay bên cạnh, cách nhau có vài bước chân thôi mà… Văn Ngọc Đang căn bản là không ý thức được La Di Ca đang cố tình gây hiểu lầm, nàng chỉ nghĩ rằng mình đang ở tạm Mạc gia thôn mấy ngày mà thôi.
“Chúng ta còn cần mua vài thứ, xin các vị làm ơn nhường đường một chút”
La Di đem một hòn đá to ném vào tâm tư của mọi người xong, lại ung dung dẫn Văn Ngọc Đang thong thả rời đi…
........
“La tiên sinh muốn kết hôn ư?” – Lý đại thẩm lầm bầm nói
Người bán da hồ ly cũng phản ứng:
“La tiên sinh kết hôn, vậy bộ da hồ ly này đúng lúc đem tới tặng người làm quà mừng luôn”
“Đây chính là đại sự, chúng ta cũng mau trở về chuẩn bị thôi”
“...”
(BL: Khiếp! Người dưng cưới mà làm như con mình cưới vậy @@)
Mọi người tản ra dần, vừa đi vừa bàn luận, tin chắc đây là tin tức lớn nhất trong năm nay. Không quá một ngày, tin La Di Ca muốn thành hôn đã lan ra khắp các thôn trấn.
.........
Văn Ngọc Đang bị La Di Ca dẫn đi vòng vo thật lâu trong chợ, ngoài việc mua được mầm rau hẹ thì còn mua được một chút rượu cùng thịt về làm đồ ăn. Khi hai người về tới nhà thì trời đã tối hắn.
Đã từ nhiều ngày nay, cứ tới bữa cơm chiều là tất cả mọi người đều tập trung ăn bên nhà La Di Ca. Vì thế, hôm nay thấy cơm đã chuẩn bị xong mà chưa thấy hai vợ chồng Mạc Hải sang, Văn Ngọc Đang lập tức chạy đi gọi người. La Di Ca thấy nàng xuất môn thì nói:
“A Đang, hình như Thanh nhi đã quên giúp ta thu quần áo, nàng giúp ta lấy chúng vào nhé”
Quần áo của hắn trước giờ đều là do Thanh nhi giặt, vì vậy nên tất cả đều được phơi ở sân Mạc gia. Văn Ngọc Đang đáp lại hắn một tiếng rồi đẩy cửa nhà họ Mạc, nhưng không sao đẩy được ra. Quái, khóa cửa ư? Nàng lại gõ thêm vài cái, vẫn không có ai ra mở.
“Cơm đã xong hết rồi, người còn có thể đi đâu được?” – Nàng nghĩ nghĩ, bèn quay người đi thu dọn quần áo hộ La Di Ca.
“A…”
Hở? Âm thanh gì vậy? Nàng ngừng tay một chút, lắng tai nghe…
“Ưm, nhất định là A… A Đang đã quay về rồi…” – Tiếng rên rỉ đứt quãng cùng tiếng thở dốc ồ ồ.
Âm thanh này là… Nàng chợt có cảm giác mặt mình nóng bừng lên. Cái âm thanh này chẳng phải phát ra từ phòng ngủ của Mạc Hải và La Di Thanh hay sao? Bon họ… bọn họ đang…
“Không có ai mở cửa nàng tự nhiên sẽ đi thôi. Thanh Thanh, đã ba ngày rồi…”
Văn Ngọc Đang cướp đường mà chạy!
(BL: tội nghiệp chị >_> vẫn còn non và xanh…
*hjx* mình cũng thế mà, thật hại não)
La Di Ca vừa đem rượu thịt bày lên bàn xong thì thấy Văn Ngọc Đang hai má đỏ ửng chạy vội vào. Nhìn phía sau nàng không có người, hắn lên tiếng hỏi:
“Mạc Hải và Thanh nhi đâu?
“… Không ở… bọn họ không ở trong nhà, chắc là ra ngoài tìm chúng ta. À… không sai, bọn họ thấy chúng ta chưa trở về, chúng ta lại không để lại lời nhắn là sẽ về. Nhất định là bọn họ lo lắng cho chúng ta nên đã ra ngoài tìm chúng ta…” – Văn Ngọc Đang bối rối lắp bắp nói. Nàng cẩm cái chén trên bàn uống một hơi cạn sạch, chờ vào tới cổ họng mới biết đó là rượu – “Thật cay”
“Đã trễ thế này rồi, để ta đi tìm bọn họ”
“Không cần… Cái kia…à, ta mới gặp Mạc nhị tẩu, nàng nói đã gặp họ ở cửa thôn. Chúng ta vừa ăn vừa chờ, bọn họ nhất đinh sẽ về nhanh thôi…” – Văn Ngọc Đang cuống quýt ngăn hắn lại – “Ta đói bụng lắm rồi, chúng ta ăn đã được không?”
La Di ca gật đầu, nói:
“Thế cũng được, vậy chúng ta vừa ăn vừa chờ bọn họ”
La Di Ca lại một lần nữa vì nàng mà rót rượu. Văn Ngọc Đang nhẹ nhàng thở ra một hơi, hoàn toàn không chú ý tới việc trên bàn vốn chỉ có đúng hai chén rượu.