Xong rồi, Văn Ngọc Đang ngươi cư nhiên bắt đầu tư xuân?
Nàng đột nhiên ngồi dậy, vùi đầu vào hai đầu gối, cảm giác này giống như xấu hổ lại vui vẻ làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.
La Di Ca là nghiêm túc sao? Nàng nhịn không được nghĩ như vậy, huynh ấy tốt như thế, bên ngoài nhiều cô nương so với nàng ôn nhu hiền thục như vậy, huynh ấy sao lại coi trọng nàng?
Nhưng huynh ấy khủng hoảng là thật, vừa nghĩ tới cái ôm gắt gao ấy, nàng không khỏi mỉm cười, Lưu Thành Hề nói chân chính thích là coi mình như người trong lòng, La Di Ca lo lắng cho nàng như vậy, nàng có phải cũng có thể cho rằng huynh ấy đem nàng trở thành người trong lòng hay không?
Nhưng là Lưu Thành Hề còn nói, tình nhân trong mắt không chấp nhận được hạt cát, chính mình nếu thích huynh ấy làm sao có thể lúc trước nhìn huynh ấy thích Thanh Thanh mà không thương tâm? Cũng không đúng a! Chính mình lúc trước cũng thực thương tâm, chẳng qua là buông bỏ nhanh hơn một chút, nhưng Lưu Thành Hề có chết cũng không chịu buông tay Thất Nương...... Nếu như mình không thích huynh ấy sao lại có thể không ghét nụ hôn của huynh ấy? Nga...... Mình rốt cuộc có thích La Di Ca hay không a? Nàng rên rỉ.
Nửa canh giờ trước, nàng còn đang vì chuyện có lấy chồng không hay không mà phiền não, kết quả sau nửa canh giờ bên người nàng lại xuất hiện một giai tế tốt nhất trên đời, lão thiên có phải rất hay nói giỡn hay không?
Nàng luôn có một loại cảm giác đây không phải sự thật, sẽ không phải chính mình ngủ sau đó đang nằm mơ chứ? Nàng hung hăng nhéo nhéo tay mình, đau quá!
Nếu không phải nằm mơ, quên đi, việc này về sau nghĩ tiếp. Nàng ngả về phía sau, đem chăn che kín mặt.
Ngủ!
La Di Ca thật đúng là chọn đúng thời cơ thổ lộ, nếu là trước kia, Văn Ngọc Đang phần nhiều sẽ đem lời thổ lộ của hắn cho thành vui đùa, nhưng gặp phải đêm nay việc này, bởi vì nàng thấy tận mắt La Di Ca biểu lộ chân tình, khiến nàng không thể không suy nghĩ nghiêm túc. La Di Ca rốt cuộc chờ được cơ hội này.
Không nghĩ tới ngày hôm sau kinh hỉ tới. Văn Ngọc Hổ, Thất Nương mang theo nhi tử tiểu Đông Qua tới Long thành.
Văn Ngọc Đang đem tiểu Đông Qua ôm vào trong ngực, hôn hôn, cọ cọ: “Ta nhớ tiểu Đông Qua của chúng ta muốn chết, nha, tiểu tử này nặng lên không ít.”
Tiểu Đông Qua bị nàng hôn cười khanh khách, Thất Nương oán giận mang theo ngọt ngào nói: “Nó càng ngày càng bướng, không biết mang theo bao nhiêu khó khăn, thêm một ngày xương sống thắt lưng của ta đều nhức mỏi.”
Văn Ngọc Hổ nhìn nàng cười nói: “Ta nói để ta bế, nàng lại không chịu.”
Thất Nương trừng mắt liếc hắn một cái, ôm tiểu Đông Qua thả cho hắn, quay đầu đem Văn Ngọc Đang kéo đến một bên, cười mị mị hỏi: “A Đang, mẫu thân hỏi ta có phải trong nhà cần mua sắm đồ vật này nọ hay không?”
Mua sắm đồ vật này nọ? Mua cái gì vậy? Văn Ngọc Đang trừng mắt nhìn, không hiểu.
Thấy nói bóng nói gió vô dụng, Thất Nương gọn gàng dứt khoát nói: “Muội mỗi tháng đều chạy tới Long thành, không phải có người trong lòng sao?”
“Làm sao tỷ biết?” Văn đại tiểu thư tính tình thẳng thắn, không cần khách sáo trực tiếp hỏi.
“Cho nên ý mẹ là muội có muốn người chuẩn bị đồ cưới hay không?”
Nhưng là hiện tại người trong lòng không có, lại thêm một người ái mộ, cái này còn muốn chuẩn bị đồ cưới không?
“Thất Nương, các ngươi đã tới!” Thanh âm vui mừng của Lưu Trường Khanh từ cửa vang lên, nhận được thông báo hắn liền mang theo Vô Ngữ chạy lại đây.
Vợ chồng Văn Ngọc Hổ tiến lên chào, Lưu Trường Khanh vội vã xem ngoại tôn, xông về phía trước một tay ôm lấy tiểu Đông Qua, cẩn thận tỉ mỉ nói: “Đứa nhỏ này bộ dạng bảy phần giống Ngọc Hổ, ba phần giống Thất Nương, ách, lại thêm giống A Đang một chút.”
Văn Ngọc Đang vui vẻ ra mặt: “Thất Nương, tỷ đem tiểu Đông Qua tặng cho muội đi, hai người lại sinh một đứa nữa.”
“Phải là đứa nhỏ chính mình sinh,” Thất Nương tức giận nói, lại quay đầu nhìn Vô Ngữ rụt rè, “Vô Ngữ trưởng thành, càng xinh đẹp nha.”
Hiện giờ Vô Ngữ đã không còn lầm lì như lúc mới về nữa, lúc đó nó chỉ cần Văn Ngọc Hổ, chỉ cùng Sa Lang chơi đùa. Hiện giờ nó đã không còn muốn kề cận Văn Ngọc Hổ, mặc dù còn lãnh đạm nhưng nhìn qua cũng có vài phần giống một đứa nhỏ có sức sống.
“Nga, đúng rồi, Sa Lang cũng tới, nó vào phủ liền bỏ chạy, có lẽ đi tìm ổ của nó trước kia.”
Nghe được Sa Lang tới, Vô Ngữ mắt sáng ngời, lôi kéo ống tay áo Lưu Trường Khanh.
Lưu Trường Khanh nở nụ cười cười: “Ngươi đi đi, nhưng là cẩn thận kẻo ngã.”
Chờ Vô Ngữ đi rồi, Lưu Trường Khanh lại nhắc tới chuyện muốn cho nó đi theo Thất Nương về Tử Ngọ Sơn. Thất Nương nói: “Việc này không có vấn đề, nhưng thân thể phụ thân không tốt, hay là theo chúng con cùng đi đi, đại ca con sẽ đi khuyên.”
Lưu Trường Khanh lắc đầu: “Chỉ sợ nó sẽ không gặp con.”
Quả nhiên tới giờ cơm trưa, Lưu Thành Hề phái người trở về nói, ở cửa hàng có nhiều việc bận rộn. Có lẽ hắn không muốn trơ mắt nhìn người trong lòng ở trước mắt mình cùng phu quân của nàng khanh khanh ta ta.
Giữa buổi, Văn Ngọc Hổ nâng chén hướng La Di Ca thận trọng nói: “Ngày đó may mà có La công tử, Văn gia ta mới tránh được một kiếp, một chén này ta thay Văn gia tạ ơn La công tử.”
La Di Ca uống một hơi cạn sạch, lại rót đầy nói: “Ta được phu nhân nhờ vả, nhưng không chiếu cố tốt được Minh Nguyệt phu nhân, một chén này ta hướng mọi người bồi tội.”
Thất Nương nói: “Lúc trước là ta liên lụy tỷ tỷ, cũng không phải lỗi của La công tử.”
Văn Ngọc Đang nghe được không kiên nhẫn nói: “Kêu La Di Ca là được rồi, cái gì mà La công tử? Nghe không được tự nhiên.”
La Di Ca mỉm cười: “A Đang nói không sai, Văn huynh cứ kêu ta Di Ca đi.”
Anh vợ tương lai, sao có thể không gần gũi.
Kết quả hai người bắt đầu luận về ngày sinh, cư nhiên chỉ kém hai tháng, liền dứt khoát xưng hô bằng tên.
Văn Ngọc Đang lại đem những chuyện hơn nửa tháng qua phát sinh ở Long thành, từng việc kể lại cho bọn họ nghe, dù sao cũng không phải người ngoài, cho nên chuyện Băng Ngọc Linh Lung cũng không có giấu diếm...... Văn Đại tiểu thư không phát hiện mình cư nhiên không xem La Di Ca như người ngoài.
“Hiện giờ Long thành ngư long hỗn tạp, mọi người ra ngoài cũng phải cẩn thận chút, đặc biệt Thất Nương, tỷ không có võ công, không nên ra ngoài một mình.” Văn Ngọc Đang dặn dò.
Ăn xong, Văn Ngọc Hổ đi ra ngoài liên lạc với những bằng hữu trước kia, Thất Nương dỗ tiểu Đông Qua ngủ, sau đó lôi kéo Văn Ngọc Đang bắt đầu tán gẫu chuyện riêng tư.
“Cái gì? La Di Ca nói thích muội?”
Văn Ngọc Đang có chút bất ngờ gật gật đầu, đem chuyện hôm qua kể lại. Nàng cùng Thất Nương không có gì giấu nhau, cho nên chuyện gì cũng không gạt nàng.
Thất Nương nghe được tối hôm qua có người ban đêm xông vào khuê phòng Văn Ngọc Đang, liền biến sắc, kêu nàng kể lại chi tiết cho mình nghe.
Văn Ngọc Đang chỉ lược đi chi tiết người kia như thế nào chiếm tiện nghi của mình, còn lại đều kể. Thất Nương trầm ngâm nói: “Chỉ sợ việc này là người quen gây nên! Bằng hữu của muội hẳn là đều biết muội ở tại Lưu phủ.”
Văn Ngọc Đang lắc đầu: “Thanh âm của hắn muội chưa từng nghe qua, làm sao có thể?”
“Nếu theo lời muội nói, võ công của người đó còn cao hơn muội, nếu muốn nhất định có thể đắc thủ, xem ra thật sự đối với muội không có ác ý,” chợt Thất Nương nở nụ cười, “A Đang chỉ sợ là vận đào hoa đến rồi, có lẽ mẫu thân thật nên vì muội chuẩn bị đồ cưới a.”
Văn Ngọc Đang buồn bực nói: “Nếu ta biết là cái tên hỗn đản chết tiệt nào, ta nhất định thiến hắn, còn chuẩn bị đồ cưới gì?”
Thất Nương tựa tiếu phi tiếu: “Như vậy La Di Ca thì sao?”
Nhắc tới đến hắn, Văn Ngọc Đang liền phiền não: “Thất Nương, chính muội cũng không làm rõ được rốt cuộc muội có thích huynh ấy hay không, làm sao bây giờ?”
“Muội trước kia không phải nói không phải hắn không lấy chồng sao? Sao giờ lại không biết?”
“Thất Nương, nếu đại ca thích nữ nhân khác, tỷ có đau lòng không?”
“Hắn dám? Hắn dám làm như thế ta liền mang theo tiểu Đông Qua đi tái giá.”
“Tỷ xem, ngay cả tỷ cũng như vậy, nếu muội thích La Di Ca, lần trước huynh ấy muốn kết hôn với Thanh Thanh muội nên đi cướp lấy mới phải, sao có thể liền dễ dàng buông tay như vậy?” Văn Ngọc Đang thở dài, “Nhưng nếu nói không thích huynh ấy, vì sao khi huynh ấy nói thích muội, lòng muội lại vui mừng đến vậy.”
Thất Nương mỉm cười, lúc trước A Đang đối với La Di Ca có lẽ còn chưa phải chân chính thích, nhưng hiện giờ thì khó nói. Chẳng qua là dường như bà bà đối với người con rể này không thích lắm. Cũng đúng, A Đang tâm tư đơn thuần, mà La Di Ca lòng dạ quá sâu, bà bà đương nhiên lo lắng A Đang chịu thiệt. (bà bà là mẹ Văn Ngọc Đang, Thất Nương gọi bà bà là gọi thay con)
Bất quá chuyện tình cảm này vẫn nên để cho đương sự tự mình xử lý sẽ tốt hơn, hơn nữa, nếu La Di Ca thật tình đối với A Đang, như vậy hắn cũng nên chịu chút đau khổ, tương lai mới có thể đối với A Đang càng thêm quý trọng...... Cho nên nàng cũng không cần đem tâm tư Văn Ngọc Đang nói thẳng ra, chờ chính cô nàng chậm rãi giác ngộ.
“...... Nhìn tỷ cùng đại ca, cha cùng mẫu thân, muội cùng phu quân tương lai có thể giống như mọi người thì thật tốt.” Văn Ngọc Đang hâm mộ nói.
“A Đang, không bằng thuận theo tự nhiên đi, chờ hiểu rõ lòng mình, rồi quyết định cũng không muộn.” Không vội, dù sao dường như A Đang còn có một cây hoa đào đang chờ ở đâu đó, nàng đối với cây hoa đào cũng có vài phần tò mò, muốn nhìn một chút cây hoa đào kia có thể cùng La Di Ca liều mạng hay không, trường hợp như vậy nhất định phi thường thú vị.
Mùa xuân của A Đang cuối cùng cũng tới rồi.