• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa viên này được thiết kế để trồng hoa, phần lớn đều là những loại hoa cỏ dễ sống, mùa hoa nở ngắm được một biển hoa như vậy quả là đẹp. Thời tiết tốt thì hoa nô sẽ đem những chậu hoa quý ra phơi nắng, tỷ như chậu lan quân tử trước mặt Văn Ngọc Đang. Chính là loài cây chỉ duy nhất nơi này có.

Đứng trong hoa viên, liếc mắt một cái có thể đem toàn bộ vườn thu vào đáy mắt, một nơi trống trải như vậy, Phượng Vu Phi căn bản không có biện pháp đi theo nghe lén. Hắn là sát thủ hạng nhất, muốn thần không biết quỷ không hay ẩn thân bên cạnh thì dễ dàng, nhưng vấn đề là hắn cũng không phải đến để giết người, khả năng ẩn thân mà không có chỗ ẩn thân thì dùng làm gì.

Bởi vì không thể tới gần, chỉ nhìn thấy hai người bọn họ nói cười vui vẻ, trong lòng hắn càng thêm khó chịu. Lại nghĩ đến Văn Ngọc Đang trước đây cùng Lưu Thành Hề tiếp xúc… Tốt lắm, hắn liền dứt khoát cho rằng bọn họ lén lút ước định chung thân.

Hảo tiểu tử, dám đẩy hắn vào góc tường… Nhìn chằm chằm Lưu Thành Hề tươi cười, bộ dạng muốn ăn thịt người của Phượng Vu Phi lại một lần nữa thăng cấp, hắn muốn đem Lưu Thành Hề bầm thây vạn đoạn.

Một lát sau, Lưu Thành Hề đưa Văn Ngọc Đang trở về phòng.

Chuẩn bị nước xong, Văn Ngọc Đang cho hạ nhân nghỉ ngơi. Nàng luôn không cần hạ nhân hầu hạ, lại càng không mong muốn lúc mình ngủ có người có thể tùy lúc quan sát dáng ngủ của mình, cho nên bình thường cũng không cần người lưu lại phòng.

Nhìn tất cả mọi người đi rồi, Phượng Vu Phi lúc này mới tiến đến dưới cửa sổ. Hắn chọc thủng cửa sổ bằng giấy thì thấy Văn Ngọc Đang ngồi ngẩn người ở đầu giường rửa chân.

Còn đang suy nghĩ về tiểu bạch kiểm kia sao? Phượng Vu Phi nhíu mày, cứ như vậy hắn có phải hay không nên trước tiên đem tiểu bạch kiểm kia xử lý! Bất quá… Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân nhìn ngang nhìn dọc như thế nào cũng so với tiểu bạch kiểm tốt hơn, vả lại vạn nhất tương lai chuyện xử lý tiểu bạch kiệm bị A Đang biết được, vậy nương tử nhất định lại gây khó dễ cho mình, ngẫm lại vẫn là quên đi.

A Đang lại đang phiền não.

Mình rốt cuộc khi nào mới gả ra ngoài được đây?

Nếu không thì cầm hôn thú hướng La Di Ca bức hôn? Dù sao hắn cũng không để ý… Không được, vạn nhất tương lại hắn có thích người nào hoặc mình thích ai, chẳng lẽ khuyến khích hắn thú thiếp, hay là mình cố gắng trèo tường? Vừa nghĩ tới có một ngày như thế, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên.

Vì cái gì bản thân không thể tương ngộ một người tốt thực tâm thực lòng đối với mình? Sẽ không phải cả đời cũng không gặp được chứ?

Nghĩ đến đây, môi vừa giương lên lại hạ xuống, nàng than thầm, lấy miếng vải đặt trên chiếc ghế bên cạnh lau chân.

Thấy nàng lúc thì cười lúc lại nhíu mày, hoàn toàn là dáng vẻ yêu kiều của một tiểu nữ nhân, ý niệm vừa bị hắn dập tắt trong đầu lại vùng lên, Lưu Thành Hề, ách…

Hắn kích động đem ngọn cây Diệp Tử bên cạnh nắm chặt.

Nghe được tiếng vang nhỏ ngoài cửa sổ, Văn Ngọc Đang lập tức cảnh giác, lên tiếng quát: “Là ai?”

Tiếp theo “phốc” một tiếng, ngọn đèn dầu đang cháy trong nháy mặt bị dập tắt, trong phòng rơi vào bóng tối. Văn Ngọc Đang mới từ trên giường vọt dậy, còn chưa đứng vững đã bị một đạo nhân ảnh áp đảo ở trên giường.

Bên tai một trận cười khẽ: “Thân mình của ngươi thật là thơm.”

Là thanh âm của nam nhân.

Hiện giờ trên đời này còn có mấy người dám ăn đầu hũ của nàng? Văn Ngọc Đang không khỏi sửng sốt.

Nàng nghĩ đến theo lời Kim Bất Hoan trước đó, cho là hạng người kê minh cẩu đạo mới vào Long thành, cả giận nói: “Ngươi là người nào? Biết nơi này là đâu sao? Cư nhiên dám đến nơi này giương oai?” (gà gáy chó trộm, loại người có hành vi thấp hèn)

Phượng Vu Phi ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, tâm tình tự nhiên sung sướng hẳn lên, hắn thổi khí bên tai Văn Ngọc Đang, cười nói: “Nơi nào? Đương nhiên là khuê phòng của Văn tiểu thư.” Ha ha! Hiện giờ A Đang ở trong lồng ngực hắn rồi!

Hái hoa tặc – đây là phản ứng đầu tiên của Văn Ngọc Đang!

Tay phải nàng nắm thành quyền đánh tới, người kia chặn đứng nắm tay của nàng thuận thế cấp tốc chế trụ cổ tay nàng, đồng thời ra tay đem cả khuỷu tay trái của nàng chế trụ, trêu chọc nói: “A Đang muốn mưu sát chồng a!”

Văn Ngọc Đang bình tĩnh, cũng không trả lời, hai chân hất lên tạo một vòng cung, hướng hạ thân hắn đánh tới.

Phượng Vu Phi nghiêng người sang một bên, một cước của Văn Ngọc Đang đá vào khoảng không, hắn lựa đúng thời cơ, xem xét khoảng trống giữa 2 chân, thuận thế xoay người quấn lấy 2 chân Văn Ngọc Đang đẩy vào phía trong giường, nhất thời đem Văn Ngọc Đang ép chặt, rốt cuộc không thể động đậy.

Văn Ngọc Đang phẫn nộ, nàng khi nào thì nếm qua sự khi dễ như vậy, đậu hũ đều sắp bị người khác ăn sạch, rốt cục nhịn không được chửi ầm lên: “Ngươi là cái tên hỗn đản nào? Nếu không buông tay, về sau cô nãi nãi ta đụng phải nhất định đem ngươi chém thành 8 mảnh, hỗn đản, mau buông tay cho ta!”

Phượng Vu Phi bất vi sở động, thật vất vả mới có cơ hội trêu ghẹo nàng, sao có thể buông a! Dù Văn Ngọc Đang mắng thế nào, hắn cũng làm như không nghe thấy, đối với khuôn mặt Văn Ngọc Đang trái hôn nhẹ phải hôn nhẹ, sau đó liền nghĩ…

“Ngươi dám?” Văn Ngọc Đang phát hiện hắn muốn làm cái gì, có chút luống cuống, hắn còn có cái gì không dám! Chẳng qua là cảm thấy được A Đang vậy mà hoảng hốt, hơi có chút đắc ý, cũng không vội vã xuống tay, chỉ chậm rãi tiến đến bên môi nàng, trêu đùa nói: “Không dám cái gì?”

Hơi thở của hắn phun trên môi Văn Ngọc Đang, làm sao Văn Ngọc Đang còn dám mở miệng, lúc này mở miệng nói chuyện không phải liền chạm vào môi đăng đồ tử này sao?

Phượng Vu Phi đắc ý miệng càng mở lớn: “Tại sao không nói? Ngươi không mở miệng ta làm sao biết ngươi chỉ là cái gì?”

Văn Ngọc Đang cắn chặt răng, vẫn như cũ không phát ra âm thanh.

“Này, ngươi không mở miệng ta coi như ngươi đồng ý.” Phượng Vu Phi dùng một bàn tay giữ chặt cổ tay của nàng, tay kia thì theo vạt áo tiến vào thăm dò…

“Hỗn đản......” Ngay sau đó một cái lưỡi trượt tiến vào, chặn miệng Văn Ngọc Đang.

...... Ách, nguy hiểm thật bị cắn rồi… Hương vị A Đang quả nhiên giống như lần trước ngửi được, thực tươi mát a!

Nói thực ra, từ lần đó về sau vẫn muốn tìm cơ hội nếm thử hương vị A Đang, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện, hắc hắc! Phượng Vu Phi cười đến mức như mèo trộm được thịt.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh âm Văn Ngọc Đang bình tĩnh lại, giống mặt biển trước cơn bão.

Dường như có chút không ổn, nếu A Đang thật sự sinh khí, về sau hắn còn cưới vợ thế nào? Cần phải trở về, Phượng Vu Phi không đùa nàng nữa.

Văn Ngọc Đang chỉ cảm thấy một đạo chỉ phong điểm vào huyệt nhuyễn ma của nàng, thừa lúc nàng bị mất sức, người đó đã từ trên người nàng phóng ra ngoài, rất nhanh hướng cửa sổ vọt tới.

Phượng Vu Phi mới nhảy ra ngoài cửa sổ, một đạo kình phong liền hướng gáy hắn đánh úp lại… Có người đánh lén, Phượng Vu Phi cũng không xoay người, tay áo đánh về phía sau, mượn lực của đối phương bắn xa 3 trượng, tiếp theo bắt đầu tung người liền biến mất ở phía xa.

————— ta là đường ranh giới mệt chết mệt sống —————-

La Di Ca không nghĩ người tới lại mạnh như vậy, bởi vì lo lắng cho Văn Ngọc Đang nên cũng không đuổi theo, hắn nhảy vào qua cửa sổ, thấp giọng hô: “A Đang, muội không sao chứ?”

Huyệt đạo Văn Ngọc Đang cũng không bị phong kín, lúc này đã trở lại bình thường, nghe được thanh âm La Di Ca, đáp lại nói: “Muội không sao.”

La Di Ca đem đèn đốt lên, thấy biểu tình Văn Ngọc Đang bùng nổ như dẫm phải mìn: “Ta muốn chém hắn, ta nhất định phải chém hắn, hỗn đản hỗn đản hỗn đản......”

Chưa từng gặp qua Văn Ngọc Đang tức giận như thế, như vậy người nọ vừa mới… Đôi mắt hắn buồn bã: “Hắn khinh bạc muội?”

Tức thì Văn Ngọc Đang á khẩu, cái này nào có mặt mũi để nói nha! Mặt của nàng một trận ửng hồng.

Thật là một tên hỗn đản đáng chết, rốt cuộc là tiến vào Lưu phủ thế nào?

“Hắn không phải khinh bạc muội chứ?” La Di Ca bướng bỉnh truy vấn

Người ngày thường luôn hiểu ý như La Di Ca sao lúc này lại ‘lừa’ như vậy? Nhìn bộ dáng của nàng cũng nên biết nàng chịu thiệt thòi, còn cứ truy hỏi người ta cái vấn đề xấu hổ như vậy để làm chi? Nàng hàm hồ đáp: “...... Không có việc gì, huynh sao lại biết trong phòng muội có kẻ trộm?” Mụ nội nó, còn là một hái hoa tặc. Vừa nghĩ tới nước miếng tên kia...... Nàng đột nhiên thấy ghê tởm vô cùng, không tự giác lộ ra biểm tình chán ghét, nhổ ra hai bãi nước bọt, tay ở trên môi lau thật mạnh. Nếu không phải La Di Ca ở đây, nàng hiện tại sẽ đi súc miệng.

Nàng cùng Lưu Thành Hề nói chuyện phiếm, La Di Ca làm sao có thể ngủ được. Cho dù biết Lưu Thành Hề không có ý gì với nàng, trong lòng vẫn có chút bất an, đến khi nghe được thanh âm Văn Ngọc Đang trở về phòng mới yên lòng, hắn cũng trở về phòng, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, vì thế mở cửa ra ngoài hít thở không khí. Mơ hồ nghe được trong phòng Văn Ngọc Đang hình như có tiếng người, lúc này mới phóng qua đầu tiếng xem có chuyện gì.

Thấy biểu tình, động tác của nàng, La Di Ca cảm thấy tâm như được sáng rõ, hắn tiến lên cầm tay nàng, cẩn thận đánh giá nàng nói: “Thật sự không có việc gì? Không có bị thương chứ? Ta nghe được trong phòng hình như có tiếng người, cho nên lại đây nhìn một chút, không nghĩ tới thế nhưng thật sự có kẻ trộm, cũng may muội không có việc gì…” Nếu không cũng không có hỏi nàng có phải bị người khác khinh bạc hay không.

Tay bị hắn nắm, Văn Ngọc Đang có chút không được tự nhiên, muốn rút ra lại không được: “Thật sự...... Là thật không có việc gì...... Ách......” Ngay sau đó người lại bị La Di Ca ôm vào trong lòng.

Văn Ngọc Đang thân mình cứng nhắc vẫn không nhúc nhích duy trì dáng đứng, ấp úng nói: “La Di Ca......”

Cằm La Di Ca tựa vào trán nàng, từ từ thở ra một hơi, giống thả lỏng lại giống yên tâm.

“Thực sợ...... Ta thực sợ người nọ làm muội bị thương, cho nên không dám mạo muội xông vào trong phòng, trong lòng cực kỳ lo lắng, thực sợ vạn nhất kẻ cắp kia thật sự làm muội bị thương, ta làm sao có thể sống?”

Văn Ngọc Đang bị động tựa vào trước ngực hắn, nghe ra lo lắng của hắn, cả kinh thấy lồng ngực La Di Ca trấn động vì khủng hoảng. Tim của nàng không biết thế nào, cũng cùng nhịp tim La Di Ca đập nhanh hơn, nhưng tức giận dần dần bình ổn lại.

La Di Ca thật sự sợ hãi, sợ thương tổn Văn Ngọc Đang nên hắn chỉ dám nằm ngoài cửa sổ chờ cơ hội, trong lòng bàn tay hắn toát đầy mồ hôi, sợ Văn Ngọc Đang có gì bất trắc, nếu trong phòng chỉ cần truyền ra một tiếng kêu thảm thiết của Văn Ngọc Đang, hắn dù liều mạng cũng muốn lưu lại tính mạng của kẻ kia. Nhưng vừa nghĩ tới biểu tình động tác của Văn Ngọc Đang, mắt của hắn liền rũ xuống che đi sự hung ác nham hiểm trong đó… Về sau hắn sẽ đòi lại.

La Di Ca buông Văn Ngọc Đang ra, Văn Ngọc Đang chần chờ một chút nói: “Đã khuya, huynh......”

Chưa kịp nói xong, một cái hôn nhẹ đã dừng trên môi của nàng.

Lúc này đây tuyệt không nhầm lẫn, là cái hôn hóa chân giới thật. Nhẹ nhàng ôn nhu, không mang theo cường ngạnh, liền giống như con người của hắn, Văn Ngọc Đang ngơ ngác, căn bản không có ý nghĩ tránh đi. (hàng thật giá thật)

Thấy nàng không phản cảm, hắn thử thăm dò tiến vào bên trong miệng nàng, nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi nàng…

Một chút cũng không có ý phản kháng, trong đầu Văn Ngọc Đang mơ mơ hồ hồ nghĩ chính là, trong miệng của hắn có hương trà......

Thật kỳ quái...... Vì cái gì nàng tuyệt không có ý nghĩ muốn đẩy hắn ra, tuyệt không chán ghét nụ hôn của hắn.....

Rốt cục Văn Ngọc Đang được buông ra, mặt của nàng đỏ bừng mờ mịt: “Vì cái gì......” Hôn nàng!

Cặp mắt xuân phong giống như đang cười, bình tĩnh nhìn nàng nói: “Bởi vì thích a! Bởi vì ta thích muội!”

Giờ là thời điểm để nàng hiểu được lòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK