Cô còn hy vọng gì sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra với Hoắc Từ Minh. Thẩm Vũ yêu anh ta đến vậy, cô ấy có thể cùng cô coi như chưa có tình huống nào diễn ra cứ như đôi bạn thân thiết được sao.
Đồng Miên Miên quay trở về hướng mặt với sông, cơn gió nhè nhẹ thổi đến bay bay tóc mai, đôi mắt buồn chìm mình vào màu hoàng hôn, khuôn mặt không một biểu cảm nào hiện ra.
“Thẩm Vũ…từ này chúng ta coi như chưa từng gặp. Theo ý cậu.” Đồng Miên Miên rời đi.
Chạng vạng tối, góc phố tối mờ mờ đều đã lên đèn. Đồng Miên Miên lang thang tìm đến một nhà nghỉ trọ bình dân thuê tạm một phòng nhỏ. Cô định bụng sau khi chân của mình đỡ hoàn toàn sẽ tìm lấy một công việc để ổn định đời sống.
Chỉ mới qua một đêm mà chân của cô đỡ đau rất nhiều, có thể đi lại nhẹ nhàng bình thường, tầm vài ba ngày nữa nhất định có thể an tâm.
Đồng Miên Miên mở bịch giấy còn hơi ấm mình vừa mua về ra, bên trong gói một chiếc bánh bao nhân thịt còn bốc lên hơi khói thơm phức. Bữa tối không nên ăn nhiều, như vậy là đủ. Số tiền Thẩm Vũ cho cô có thể đủ ăn đủ tiêu một tháng.
Bụng cồn cào từ chiều rồi bây giờ mới có cơ hội ăn no, Đồng Miên Miên đưa bánh lên miệng, còn chưa kịp cắn một miếng đã bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình.
Ai lại đến giờ này nhỉ? Tiền phòng cô cũng đã trả, lẽ nào nhầm phòng ư.
Đồng Miên Miên chậm rãi tiến về phía cửa, cô mở cửa ra liền nhìn thấy tấm ngực lớn, hương thơm nhạt vị toát ra từ thân thể người đàn ông này khiến người khác rất dễ chịu.
“A…anh, anh, là anh?” Đồng Miên Miên vừa ngẩng đầu lên đã suýt bị dọa phát khiếp, người hơi đổ về phía sau.
Rất nhanh cánh tay vững chắc đã vươn tới khóa chặt eo Đồng Miên Miên, cô nhắm mắt không dám tưởng tượng đến cục diện tiếp theo, cho đến khi thấy eo lưng mình mềm mại chứ không phải nằm trên mặt đất mới mở mắt.
Cô và khuôn mặt lãnh đạm đó cách nhau không quá xa, ánh mắt đen lạnh đó xuyên thấu tâm can cô trong giây lát.
Đồng Miên Miên vội vùng vẫy đứng thẳng người rồi chuẩn bị đóng cửa phòng lại. Cửa phòng còn chưa kịp đóng đã bị ngăn lại bởi ai kia.
“Không mời khách vào trong à?”
Đồng Miên Miên tức giận đến đỏ mặt, cô ngước mắt nhìn Hoắc Từ Minh. “Đã điên khùng thì đừng có ra ngoài dọa người khác, xuống hồ cho tỉnh táo lại đi.”
Hoắc Từ Minh ngắn tũn mặt lại, anh không ngờ mình bị con thỏ ngây thơ này mắng mỏ là khùng điên.
“A, Hoắc Từ Minh, anh đi ra ngoài! Anh vào đây làm gì!” Đồng Miên Miên muốn chắn người trước Hoắc Từ Minh nhưng không được, anh ta cố tình lách qua cô để vào bên trong.
Tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, hay là yêu quái đầu thai. Đồng Miên Miên cô không mang theo thiết bị định vị, càng không để lại địa chỉ nơi cô đến, Hoắc Từ Minh vậy mà tìm ra cô dễ dàng như không.
Hoắc Từ Minh nhìn qua căn phòng rẻ tiền với đôi mày nhăn nheo, ngón tay thon dài hơi chìa ra quệt nhẹ vào thành giường vẫn còn bám bụi. “Nơi này là nơi cho người ở?”
Đồng Miên Miên á khẩu.
“Anh nghĩ tôi không phải là người?” Cô nhắm mắt lại nuốt cục tức.
Hoắc Từ Minh thu tay vào lại túi quần rồi nhướng mày ngắm nhìn Đồng Miên Miên. “Phải ha, cô là người.”
Không khí ngày một nóng lên, Đồng Miên Miên rủa thầm Hoắc Từ Minh trong lòng một câu rồi ngồi phịch xuống giường, làm như không quan tâm anh ta nữa, tiếp tục ăn bánh.
“Cô ăn gì thế?”
“…”
“Tôi đang hỏi cô đấy.”
“…”
“Để tôi gọi Mặc Thưởng.”
“Đừng!” Đồng Miên Miên như mèo bị giựt đuôi liền xù lông lên.
Lúc này cô mới nhận ra bị Hoắc Từ Minh trêu chọc, anh ta còn đang nhìn cô khoái chí nữa kìa. Cái tên công đực này rảnh rỗi đến vậy sao không về nhà ăn cơm với Thẩm Vũ đi chứ, tìm đến nơi cô không khác nào khiến Thẩm Vũ hiểu nhầm cô hơn.
Hoắc Từ Minh không nói không rằng, trực tiếp đi tới cưỡm đi bánh bao nhân thịt của Đồng Miên Miên. Nhìn thứ dầu mỡ trong chiếc túi khiến anh lộ vẻ chán ghét.
“Anh làm gì vậy?” Đồng Miên Miên nổi quạu.
“Tôi chưa ăn cơm, đi ăn với tôi đi.” Hoắc Từ Minh cười cợt, gương mặt hơi lãnh khốc như thúc ép người đối diện phải nghe theo ý mình.
Đồng Miên Miên siết chặt hai tay tựa như không giữ được cơn phẫn nữa. “Hoắc Từ Minh, anh cố tình trêu đùa tôi vui lắm đúng không? Hại tôi ra nông nỗi này anh còn chưa hài lòng?”
Hoắc Từ Minh dần thu lại nụ cười ban đầu, ánh mắt cương trực nhìn đôi môi có chút khó chịu kia, miệng xinh mà nói câu nào câu nấy khiến người khác phải suy nghĩ!
“Ây da, thì ra là tôi hại người rồi.”
“Hoắc Từ Minh. Anh mau cút!”
Hoắc Từ Minh lần đầu bị nói ‘cút’ có chút không tin vào tai mình. Con mẹ nó bố mẹ anh còn chưa từng nói từ này, một người phụ nữ bình thường như Đồng Miên Miên lại dám cao giọng trợn mắt với anh.
Hoắc Từ Minh đi tới ép sát Đồng Miên Miên vào tường.
Cô có chút lo lắng nhưng vẫn tỏ ra không sợ gì, cứ nhìn Hoắc Từ Minh bằng sự ghét bỏ, ánh mắt thách thức.
“Ư…!” Đồng Miên Miên khẽ kêu lên.
Anh dùng ngón tay thon dài sạch sẽ của mình bóp cằm Đồng Miên Miên, ép cô ngẩng cao đầu nhìn mình. Hai người nhìn nhau hồi lâu, anh lạnh lùng bấy nhiêu Đồng Miên Miên run sợ bấy nhiêu, không nổi hai phút liền rưng rưng nước mắt.
“Cô xem, tôi đã làm gì cô mà cô khóc?” Hoắc Từ Minh nhếch mép, tay dùng sức mạnh hơn một chút.
Đồng Miên Miên cử đồng hai hàm khó khăn nhưng vẫn thốt nhỏ nhỏ được một câu: “Đ…đau.”
Chụt!
Thời gian như ngưng đọng lại trong ba giây ngắn ngủi mà tựa như rất lâu đó, Đồng Miên Miên rung rung hàng mi cong, đôi mắt ánh nước nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của Hoắc Từ Minh.
Anh hơi cúi đầu đặt xuống đôi môi mềm mại của cô một nụ hôn rất chân thực. Dù chỉ là môi chạm môi cũng đủ khiến Đồng Miên Miên nóng hết ruột gan mà tê cứng người.
“Không làm phiền cô nữa, mai tôi lại tới.” Hoắc Từ Minh đứng nghiêm chỉnh lại động tác của mình, bộ dạng phong lưu của anh vẫn luôn có sức hút như vậy.
Cho đến khi Hoắc Từ Minh đã đi rồi Đồng Miên Miên vẫn đứng yên như pho tượng. Cô vội vàng lao tới đóng rầm cửa phòng, lưng úp vào cánh cửa, lồng ngực đập rộn như trống quân nguyên đánh đến, hai má đều nóng bừng lên.
“Cái gì chứ, anh ta điên rồi. Đồ lưu manh biếи ŧɦái!” Đồng Miên Miên đưa tay lên quẹt quẹt vào môi mình đến chục lần vẫn không cảm thấy hơi thở của Hoắc Từ Minh biến mất đi.
Không còn tâm trạng nào để ăn bánh nữa, Đồng Miên Miên vội vội vàng vàng đi vào phòng tắm dùng nước táp lên mặt mình đến khi nào thấy tình táo hơn thì thôi. Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, Đồng Miên Miên mở to mắt.
Sao cô lại giống như thiếu nữ xấu hổ thế này. Chết tiệt, Hoắc Từ Minh quả nhiên là nguy hiểm. Đồng Miên Miên cô phải tìm cách khác để chạy trốn khỏi tầm mắt anh ta mới được! Bằng không khi Thẩm Vũ phát hiện ra mọi chuyện thì dù cô có mọc cánh bay đi cũng không thoát hết tội lỗi.