“Ngày hôm nay của em thế nào?”
Đồng Miên Miên lạnh nhạt trả lời. “Cảm ơn Hoắc tổng đã quan tâm, ở trong tù này được phá tiền của anh cảm giác cũng được lắm.”
Hoắc Từ Minh nhếch mép. Chưa có người phụ nào ví nhà anh là tù như Đồng Miên Miên, cô đúng là có sướng mà không biết hưởng.
Mái tóc đen của anh xõa chạm lông mày, chiếc mũi thon gọn của anh ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn ngủ ở đầu giường, làn da anh một cái mụn cũng không có khả năng trồi lên, thật đáng ghen tị so với phụ nữ.
Thấy Đồng Miên Miên nhìn mình chăm chú từng ngũ quan, Hoắc Từ Minh có chút hài lòng tự mãn về chính mình. Anh đưa tay lên vuốt tóc lộ vầng trán thông minh hơn người, trầm thấp nói. “Có phải em bị sắc đẹp của tôi làm cho mê mẩn rồi không.”
Đồng Miên Miên xịu khóe môi xuống, cố nhịn cười mà không được liền cười ra tiếng quay mặt đi. “Anh bớt yêu bản thân đi, đồ không bình thường.”
Hoắc Từ Minh tối sầm mặt mũi lại, anh ngưng tự mãn mà thu tay về, cuối cùng kéo Đồng Miên Miên xích lại gần với mình.
“Anh…anh làm gì?” Đồng Miên Miên hết hồn đưa tay đẩy Hoắc Từ Minh ra.
“Yên lặng.”
Âm giọng của Hoắc Từ Minh tuy không giống như ra lệnh nhưng khiến người ta rất biết nghe lời, cái này chính là quyền uy của người cao cao tại thượng như anh hay sao.
Hoắc Từ Minh cúi đầu xuống áp tai vào bụng Đồng Miên Miên, sau đó cười cợt nói xấu. “Đồng Miên Miên, con nói hôm nay em ăn rất nhiều.”
Đồng Miên Miên xấu hổ đẩy đầu của Hoắc Từ Minh ra bằng được. “Vớ vẩn, nó còn chưa hình thành sao có thể nói chuyện.”
Anh thở hắt ra nam tính, vươn tay vuốt một lọn tóc dài của Đồng Miên Miên. “Bố con tôi có thể giao tiếp với nhau đấy.”
Đồng Miên Miên nhẩu nhẩu môi khinh thường. “Tôi thấy là do não của anh bị ngập nước sau khi tắm xong thì có.”
Không chấp nhất với người ghét mình, anh sờ tay lên eo bụng cô rồi gật đầu rất hài lòng. “Em rất gầy, nên ăn nhiều một chút con mới khỏe được.”
“Anh quên nó cũng là con tôi à, tôi tự biết chăm sóc mình.”
Hai người nhìn nhau một hồi lâu không rời mắt, cuối cùng người chịu thua là Đồng Miên Miên, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt tuy đẹp mà lạnh lẽo như tạt nước vào mặt người khác vậy.
“Muộn rồi, ngủ đi.” Hoắc Từ Minh giúp Đồng Miên Miên nằm xuống giường.
Đồng Miên Miên tò mò bật ra câu hỏi. “Anh không đọc sách ư?”
Hoắc Từ Minh có chút bất ngờ nhìn cô thoải mái và tùy ý. “Ban nãy em nói không thích.”
Đồng Miên Miên xấu hổ chùm chăn kín mặt. “Tôi quên.”
Dù chùm chăn rồi nhưng Đồng Miên Miên vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt gian manh của Hoắc Từ Minh đang cười xấu mình như thế nào. Cho đến khi cô cảm thấy bên cạnh giường mình có động tĩnh liền kéo chăn xuống, mở to mắt nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình.
“Hoắc Từ Minh, anh sao lại lên giường tôi vậy hả?”
Hoắc Từ Minh trả lời như điều đương nhiên. “Tôi không thể ngủ cùng em?”
“Đương nhiên không thể!” Đồng Miên Miên thở dồn dập ngồi bật dậy chống đối.
Anh không những không tỏ sự khó chịu mà còn cười hài hòa khiến Đồng Miên Miên không biết tâm tư anh chứa cái gì. “Điều số năm trong hợp đồng, trong khoảng thời gian bên B ở với bên A, bên B phải phục vụ từ tinh thần đến thể xác cho bên A. Không tuân theo hợp đồng, đền bù tiền em trả nổi không?”
Đồng Miên Miên mắt tròn mắt dẹt, lồng ngực đập loạn tứ tung. Cái gì mà tinh thần và thể xác chứ, cô chưa từng nghĩ đến điều này. Tiền đền bù hợp đồng… Hoắc Từ Minh như thần tài vậy, nhất định tiền đền bù hợp đồng rất nhiều, cô bán thân cả đời cũng trả không nổi.
“Tên điên, tôi là thai phụ đấy.” Đồng Miên Miên cắn môi.
Có vẻ lời này của Đồng Miên Miên đối với ai kia thật là vô dụng, Hoắc Từ Minh lạnh lùng đưa tay ra dùng sức nhẹ nhàng thôi đã khiến Đồng Miên Miên ngã vào lòng anh nằm ngoan ngoãn.
“Tôi đương nhiên không bắt nạt em. Chỉ ôm em ngủ thôi.”
Đồng Miên Miên như bị tê cứng người không thể cử động, mặc cho Hoắc Từ Minh ôm lấy mình nhắm mắt ngủ, lồng ngực cô đến giờ vẫn không chịu yên, đập như trống trường vậy…
“Em yên lặng một chút.”
“Tôi…tôi có nói gì đâu.” Đồng Miên Miên nhỏ giọng.
“Ngực em.” Hoắc Từ Minh mở mắt, đôi mắt hẹp dài đen láy nhìn người phụ nữ trong lòng mình nằm im không dám cựa quậy. “Nhịp tim chân thực hơn em đấy.”
Đồng Miên Miên nhắm mắt mím môi cố giữ bình tĩnh, thầm chửi rủa Hoắc Từ Minh rồi an ủi chính mình.
Cứ thế cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Sáng hôm sau thấy giường có động tĩnh là Đồng Miên Miên đã mở mắt, cô cảnh giác nhìn lên không trung.
“Tôi làm em thức giấc sao?” Hoắc Từ Minh ngồi bên cạnh Đồng Miên Miên nhìn xuống.
Đồng Miên Miên đưa tay lên dụi dụi mắt rồi lắc đầu.
Hoắc Từ Minh cười đưa tay ra xoa đầu cô. “Còn sớm, em cứ ngủ tiếp, đến tối tôi sẽ về.”
Đồng Miên Miên ngồi dậy nhìn Hoắc Từ Minh rời giường vào phòng tắm, ngoài trời vẫn còn nhá nhem chưa sáng hẳn, mỗi ngày Hoắc Từ Minh đều phải đi làm sớm vậy ư, còn sớm hơn cả Mặc Thưởng trước kia nữa. Cũng đúng, cô sao có thể so sánh hai người này với nhau chứ, Hoắc Từ Minh là ai mà đem so sánh với chồng cũ của cô.
Đồng Miên Miên chợt nhớ ra chiếc cà vạt hôm qua cô mua cho Hoắc Từ Minh còn để trong ngắn kéo đầu giường, cô đặt chân xuống đất, mở tủ ra lấy hộp.
Một lúc sau Hoắc Từ Minh tắm xong, anh ra ngoài thì nhìn thấy Đồng Miên Miên ngồi trên giường mở to mắt như đã tỉnh ngủ hẳn.
“Đợi tôi?”
Đồng Miên Miên gật đầu nhẹ nhàng, cô đứng dậy đưa cho Hoắc Từ Minh chiếc hộp nhỏ.
Anh nghi ngờ nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn Đồng Miên Miên. “Mua cho tôi sao.”
“Ừm…thấy nó hợp với anh.” Đồng Miên Miên đưa tay lên gãi gãi tai, không dám nhìn thẳng mặt Hoắc Từ Minh.
Mở chiếc hộp ra là cà vạt, Hoắc Từ Minh từ từ giương cao khóe miệng. Đồng Miên Miên mà cũng mua quà cho anh, có chút kì lạ nhưng mà món quà nhỏ này chắc không có hại gì chứ nhỉ?
“Biết thắt cà vạt không?” Anh hỏi.
Đồng Miên Miên hơi sững sờ nhưng cũng gật đầu. Trước kia cô cũng hay thắt cà vạt cho Mặc Thưởng.
Hoắc Từ Minh hơi hất cằm đưa cà vạt cho Đồng Miên Miên, đây có thể được cho là lời sai khiến đối với cô.
Cô hơi xì miệng một cái không phục, nhưng vẫn bỏ chiếc cà vạt mới ra khỏi hộp, thắt lên cổ cho Hoắc Từ Minh.
Anh rất cao…cô phải kiễng chân khó khăn mới thắt đúng vị trí cổ áo cho Hoắc Từ Minh. Thấy cô lúng túng như vậy, Hoắc Từ Minh cũng hơi cúi đầu xuống cho cô dễ dàng làm việc.
Thắt xong xuôi, Đồng Miên Miên vô tình chạm ngón tay vào cổ của Hoắc Từ Minh, rất nhanh cô định rụt tay lại thì bị Hoắc Từ Minh giữ lấy. Anh cười giảo hoạt dùng ngón tay vừa rồi của cô chạm vào yết hầu quyến rũ của mình. Yết hầu khẽ nâng lên hạ xuống một lượt, cả hai nhìn nhau như bị một sức mạnh vô định hút lấy.
Đồng Miên Miên dần đỏ hết mặt, cơ thể nóng ran rụt tay về. Đúng là yết hầu của Hoắc Từ Minh rất mê người, nhưng anh ta đâu cần phải làm vậy chứ, khiến cô như đứa ngốc.
Hoắc Từ Minh chỉnh lại cà vạt rồi mặc áo vest vào. Thật trùng hợp cà vạt và áo hôm nay anh mặc rất hợp nhau.
Nhân lúc Đồng Miên Miên cúi gằm mặt, anh cúi đầu hôn lên mi mắt cô.
“Anh lại làm gì thế!” Đồng Miên Miên giật bắn đưa tay che mắt mình.
“Điều số năm.” Anh cười giương giương tự đắc rồi cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của Đồng Miên Miên.