“Cho hỏi có người phụ nữ vừa mới tới đây bị động thai tên Đồng Miên Miên…”
“À, cô gái xinh đẹp đó à. Cô ấy ở cuối hành lang kia kìa. “ Một nữ y tá chỉ tay về phía trước, chỉ đường cho Bách Gia Yến.
Bách Gia Yến cúi đầu cảm ơn một cái liền chạy đi luôn không chậm trễ, không biết Đồng Miên Miên bây giờ ra sao rồi.
Đến căn phòng cuối cùng của hành lang khoa phụ sản, đây là khu dành cho khách vip ít người lui tới. Đang định mở cửa bỗng lời nói và hình ảnh qua ô cửa kính nhỏ đối diện làm anh chú ý. Cửa không đóng kín hoàn toàn nên anh có thể nghe thấy cuộc hội thoại bên trong.
“Miên Miên, em cảm thấy thế nào rồi?” Hoắc Từ Minh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi ngay bên cạnh giường Đồng Miên Miên, anh nắm tay cô hôn trên môi mình, nhìn cô yêu thương.
Đồng Miên Miên nằm trên giường, bên cạnh mình là đứa bé nhỏ nhắn lại kháu khỉnh đang yên lặng ngủ, từ chiếc mũi đến đôi môi đều giống Hoắc Từ Minh như đúc, cô cho rằng sau này thằng bé chỉ giống cô ở đôi mắt có hồn mà thôi.
Sau khi sinh mổ xong, thần sắc Đồng Miên Miên thuyên giảm đến đáng sợ, môi cô khô khốc, mặt mày phờ phạc, đến nói chuyện cũng không ra hơi.
Cô khẽ gật đầu nhìn Hoắc Từ Minh, khóe môi hơi cười. “Em không sao, bụng…hơi đau một chút.”
Hoắc Từ Minh nhìn xuống bụng Đồng Miên nhưng đã bị chăn đắp đến quá ngực che đi, nó không còn to như trước nữa, dáng người thanh mảnh của Đồng Miên Miên lại trở về. Anh nhìn bé con nằm bên cạnh cô, mỉm cười. “Cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả, cảm ơn em đã dành cho anh hạnh phúc này, anh được làm cha rồi Miên Miên à.”
Nhìn dáng vẻ ôn hòa của anh, cô còn cảm thấy vui nữa là. Cũng may đứa bé không bị ảnh hưởng gì, cũng không quá bé nhỏ như cô tưởng tượng, chẳng trách khi mang thai bụng cô lại lớn đến thế, vì Hoắc Từ Minh luôn tẩm bổ cơ thể cô bằng những món ăn đắt tiền và thực phẩm chức năng quý hiếm.
Cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt thất sắc của Hoắc Từ Minh, cô vuốt qua đôi mày anh, đến mũi, rồi lại đôi môi anh, mọi thứ đối với cô đều quen thuộc. Cô mỉm cười. “Thật may vì được gặp lại anh, trong giây phút mơ màng đó, dường như em nhìn thấy bố mẹ mình.”
Hoắc Từ Minh sững người, anh tự nhủ bản thân không bao giờ cho Đồng Miên Miên trải qua cảm giác sinh tử đáng sợ này nữa, anh sợ một ngày không xa cô sẽ lại nhìn thấy bố mẹ mình, họ không chỉ mỉm cười với cô nữa mà còn đưa cô đi.
“Vì thương anh, thương cháu, họ sẽ không đưa em đi đâu.” Anh nắm giữ tay Đồng Miên Miên, để cô vuốt ve má mình.
Đồng Miên Miên chảy nước mắt. Cô nhìn con. “Anh muốn đặt tên cho con là gì?”
Anh trầm ngâm, sau đó thốt ra một cái tên nghe nhẹ nhàng lại mềm mại đến dễ chịu. “Hoắc Nhiên.”
Cô khe khẽ gật đầu, cái tên này rất đẹp, cô rất thích. “A Nhiên bé nhỏ.”
Hoắc Từ Minh hơi chồm người lên hôn lên trán Đồng Miên Miên, anh nói nhỏ. “Miên Miên, anh yêu em.”
Cô khẽ rung động trong lòng, giọt nước mắt của cô được Hoắc Từ Minh lau đi. Có lẽ đến ngần này tuổi, sống đến một phần ba cuộc đời rồi, đây chính là khoảnh khắc cô mong đợi nhất, cô cho rằng không cần những thứ cao sang gì, chỉ cần có anh và con, một mái nhà ấm cúng. Đây là giấc mộng của cô, một giấc mộng tưởng chừng thực hiện rất khó, cuối cùng đã thành hiện thực rồi.
Dưới tiết trời xuân mát mẻ, mùa của đâm chồi nảy nở, cô đã hạ sinh một bé trai đáng yêu nhất trần đời, là sự kết hợp giữa tình yêu của cô và anh, là một đứa bé được hưởng thụ mọi điều tốt nhất. Đứa bé tên là… Hoắc Nhiên!
Bách Gia Yến buông thõng cánh tay, anh chậm rãi rời khỏi bệnh viện như một người mất hồn. Có lẽ ông trời đã tuyệt đi đường cố gắng của anh, tình yêu này anh vĩnh viễn không với tới.
Đến sau một tình yêu chính là điều tồi tệ nhất không ai muốn trải qua, cảm giác yêu một người không yêu mình nó đáng sợ đến nỗi không ai muốn tưởng tượng.
Đồng Miên Miên chính là người anh đặt trọn tâm tình, cuối cùng tâm tình của anh mãi mãi không cao cả đến nỗi có thể chạm đến sự rung động của cô. Có lẽ anh đã hiểu, thứ không thuộc về mình thì dù có cố tình tranh đoạt để chiếm hữu thì bản thân cũng chỉ là một kẻ thua cuộc ngay từ đầu.
Từ khi anh sinh ra, tồn tại trên cõi đời này đã là một sai lầm rồi. Người sợ mất anh nhất, quý trọng anh nhất, coi anh là chỗ dựa duy nhất, cũng là người khổ tâm vì anh nhất… là mẹ anh, Mạn Mạn, một người vì anh không cần biết đến tình yêu là gì, một người vì anh mà chịu biết bao thiệt thòi cùng lời rèm pha.
“Mẹ, con thua cuộc rồi, đã thua cuộc.” Anh cười dịu dàng nhìn bầu trời xanh. “Con nên để cô ấy hạnh phúc, và trở về bên mẹ.”
Hơn ba tháng trôi qua, Đồng Miên Miên giờ đây chính là một bà mẹ bỉm sữa hoàn hảo, tất tần tật mọi việc liên quan đến con cái cô đều xử lý nhanh tay và gọn gàng. A Nhiên có đôi mắt rất giống cô, thằng bé rất ngoan và ít khóc, ai ai cũng yêu quý nó ngay cả Lưu phu nhân.
Ngoài mặt bà luôn tỏ vẻ không ưa gì cô, nhưng Đồng Miên Miên biết từ khi A Nhiên ra đời bà ấy đã thay đổi mọi suy nghĩ về cô, bà ấy thích bồng bế cháu đến nỗi chồng mình gọi về cũng không về!
“Chị dâu, chị muốn A Nhiên mặc quần màu gì?”
Nhờ Hoắc Tiểu Ngọc đi lấy quần áo để thay cho Hoắc Nhiên, xong Đồng Miên Miên không khỏi cười thầm. “Em lấy quần nào cũng được.”
Lưu phu nhân ngồi ghế gần giường nhìn Đồng Miên Miên cho con bú sữa, thoáng cái bà thấy thời gian trôi thật nhanh, mới đây bà cũng phải chăm hai đứa con, không ngờ con trai bà giờ cũng lên chức cha rồi, bà thấy mình già đi không ít.
Chứng kiến Hoắc Tiểu Ngọc cũng thích Đồng Miên Miên và thích cháu nó, bà cũng không còn lớn tiếng nói giọng khó nghe, mà trực tiếp ra khỏi phòng Đồng Miên Miên.
Buổi tối Hoắc Từ Minh vẫn chưa đi làm về, bên ngoài căn nhà một mảng tối đen đã che khuất đi hình bóng ai kia. Đèn xe đi đường chiếu rọi qua gương mặt hốc hác ấy, Thẩm Vũ tay cầm can xăng lớn, quầng mắt thâm đen nhìn căn nhà nhỏ.
Cô ta đều đã thuê người đổ xăng khắp nhà này, trên tay là căn xăng cũng đã trống đi một nửa. Nắp can lại được vặn ra, Thẩm Vũ đổ xăng lên một góc tường nhà, tay rút ra chiếc bật lửa.
“Nếu tôi đã không có được hạnh phúc, thì cô cũng đừng hòng có được. Có con rồi? Vậy thì cùng con xuống địa ngục đi!” Thẩm Vũ dứt lời lùi chân ra xa, tay ấn nút bật lửa thoắt hiện lên ngọn lửa nhỏ màu xanh, vứt về phía căn nhà trước mắt.
Lửa bắt xăng nhanh như chớp mắt. Một ngọn lửa lớn lan ra khắp cả căn nhà. Căn nhà giống như một ngọn đuốc sống động.
Chỉ khi căn nhà đã cháy to, khói tràn vào bên trong người hầu trong nhà mới phát giác được mà la lên báo động mọi người chạy ra ngoài.
“Cháy rồi, cháy rồi! Mau gọi cứu hỏa.”
Tất cả đều di chuyển ra khỏi nhà bao gồm Đồng Miên Miên bế con và cả Hoắc Tiểu Ngọc.
Cô nhìn căn nhà cháy lớn mà không khỏi sợ hãi. “Sao lại xảy ra chuyện này, sao lại cháy được.” Bao quanh mọi người đều là mùi xăng nồng nặc.
Hoắc Tiểu Ngọc nhìn xung quanh một hồi liền cao giọng hốt hoảng. “Mẹ tôi đâu?”
Đồng Miên Miên giật mình nhìn khắp cũng không thấy Lưu phu nhân, cô nhìn vào căn nhà đang cháy lớn liền thở dốc, không biết có một sức mạnh nào nhập vào thân xác cô, khiến cô mạnh mẽ giao con mình cho Hoắc Tiểu Ngọc, thằng bé bị tiếng động ồn ào làm cho khóc lớn.
“Chị Miên Miên, chị định làm gì, nguy hiểm lắm, đừng vào trong mà!” Hoắc Tiểu Ngọc muốn níu kéo Đồng Miên Miên nhưng không kịp.