• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong chiếc xe mát lạnh, Đồng Miên Miên nắm chặt chiếc túi xách, đôi mắt buồn đưa ra nhìn màn đêm bên ngoài.

“Tiểu thư Miên Miên, cô ăn nhanh vậy ạ?”

Đồng Miên Miên hơi quay đầu lại mỉm cười nhàn nhạt. Thật ra ăn chưa đủ…

“Lát nữa trở về cô làm chút đồ ăn nhẹ giúp tôi.” Cô hạ giọng.

“Dạ thưa tiểu thư.” Phận làm kẻ giúp việc không dám hỏi han nhiều, thấy Đồng Miên Miên lịch sự ra lệnh cho mình nữ hầu đó cũng gật đầu tuân theo.

Tiếng chuông điện thoại ngọt ngào liên tục vang lên trong túi xách của Đồng Miên Miên. Cô nhíu mày rút điện thoại ra xem, chính là cuộc gọi từ Bách Gia Yến, anh ta gọi cho cô không ngừng từ sau khi cô lên xe trở về.

Đồng Miên Miên đã tức giận, cô thầm chửi rủa Bách Gia Yến trong đầu vài câu rồi gạt nút tắt âm thanh đi, dù chuông có đổ lên cả trăm nghìn lần cô cũng không mảy may để tâm nữa.

Có lẽ ai kia gọi cô mãi không được, biết cô ghét bỏ mình nên không mặt dày rung chuông điện thoại Đồng Miên Miên nữa, thay vào đó là những âm báo tin nhắn.

‘Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm cô mất vui, nhưng lời đề nghị vừa rồi cô có thể xem xét, tôi tuyệt đối không lừa gạt cô.’

Bách Gia Yến đứng trên sân thượng của nhà hàng, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc lư nhìn màn hình điện thoại tối đen không có bất cứ hồi âm nào từ Đồng Miên Miên. Ly rượu bị một sức mạnh lớn đáp đi vỡ dưới nền đất thành trăm nghìn mảnh, Bách Gia Yến dùng tay siết chặt thành chắn sân thượng, sắc mặt tối đen.

Rốt cuộc anh có chỗ nào không được mà Đồng Miên Miên không chịu để mắt tới, anh có chỗ nào không tốt chứ, phải chăng cô vẫn còn tình cảm với chồng cũ?

Đồng Miên Miên ăn tối xong ngoan ngoãn thay đồ thoải mái, tháo trang sức trên người ra rồi leo lên chiếc giường lớn mềm mại.

Chuông điện thoại một lần nữa vang lên, cô toan tắt nguồn thì phát hiện ra lần này người gọi là Hoắc Từ Minh.

Cô nhanh tay ấn nút nghe, nhưng bản thân lại không nói gì cả.

“Năm giây, có tiến bộ.”

Phía bên kia đầu dây rất tĩnh lặng chỉ có âm giọng của Hoắc Từ Minh phát ra khiến người nghe có chút ngượng nghịu, không khác gì hai người đang kề bên nhau.

Đồng Miên Miên vẫn không trả lời, cô giữ yên điện thoại bên tai, hai má nóng bừng.

“Vừa đi ăn về?”

Đồng Miên Miên có chút kinh ngạc rồi lấy đó làm điều dĩ nhiên. Cô ở nhà của Hoắc Từ Minh, đi cùng người của Hoắc Từ Minh, anh ta biết cô đi đâu cũng là điều bình thường.

“Ừm.”

“Ngủ sớm đi, mấy ngày sắp tới tôi đều không về nhà, em cứ thoải mái.” Hoắc Từ Minh bên đây cầm điện thoại nói chuyện với Đồng Miên Miên, mắt vẫn nhìn đống giấy tờ còn chưa được giải quyết.

Nghe thấy điều này Đồng Miên Miên suиɠ sướиɠ mỉm cười ngay, cô gật đầu rất vui vẻ. Nghe qua thấy Đồng Miên Miên thích thú làm cho Hoắc Từ Minh không muốn nói chuyện với cô nữa, lập tức gác máy.

Tiếng tút tút kéo dài khiến cô tỉnh ngộ Hoắc Từ Minh đã tắt máy trước. Cô vứt điện thoại sang một bên rồi nằm ở tư thế thoải mái nhất, hai tay bất giác đưa lên xoa xoa bụng mình.

“Con à, mẹ được tự do vài ngày, con phải cùng mẹ tận hưởng.”

Đèn ngủ được tắt ngay sau đó, Đồng Miên Miên chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Cô ngủ sâu giấc đến nỗi nửa đêm có người vào phòng mình, nằm lên giường cô thì cô cũng không hay biết.

Hoắc Từ Minh không thay quần áo ngủ, anh ngồi bên cạnh nhìn Đồng Miên Miên, khi này chuông điện thoại của cô kêu lên vì có người gọi vậy mà cô cũng ngủ say khướt không biết gì.

Bài hát này…

Hoắc Từ Minh đưa tay lên che che khóe môi hơi nhếch. Không ngờ con thỏ lạnh lùng này cũng thật yêu đời, bản nhạc chuông này chẳng phải chỉ có ai ảo tưởng về cuộc đời màu hồng mới đặt hay sao.

Anh rút điện thoại của mình ra, tìm tên bài hát ngọt ngào đó, vậy mà lại cài thành nhạc chuông và nhạc chờ của chính mình. Điện thoại của Đồng Miên Miên là do anh mua, bây giờ ngoài điện thoại giống nhau ra, bản nhạc chuông cũng được xem là trùng hợp rồi.

Nhạc chuông chỉ kêu một lần rồi tắt, Hoắc Từ Minh có đưa mắt qua nhìn nhưng là số máy lạ, bản thân anh không thích quản lý phụ nữ, cứ mặc vậy kéo chăn cho Đồng Miên Miên rồi lại rời khỏi nhà khi rạng sáng.

Màn đêm nhanh chóng qua đi, bình minh trên biển chiếu rọi. Ánh nắng xen qua các tán lá cây, những con đường vắng vẻ lại tấp nập người qua lại chào đón một ngày mới.

“Tiểu thư Miên Miên, đến giờ ăn sáng rồi ạ.”

Bên tai Đồng Miên Miên lại vang lên tiếng chào quen thuộc của những nữ hầu nơi đây, cô từ từ mở mắt rồi ngồi dậy nhìn xung quanh.

Thật kì lạ, cô có cảm giác đêm hôm qua có người ở đây. Có lẽ là ảo giác, hoặc mơ?

“Tiểu thư, hôm nay tiểu thư muốn làm gì không?”

Sau khi kết thúc bữa ăn sáng, Đồng Miên Miên chậm rãi dùng khăn chấm chấm khóe miệng, cô nhàn nhạt trả lời. “Hôm nay tôi hơi mệt, muốn đọc sách cho thư thả, các người cứ làm việc riêng đi.”

“Vâng ạ.”

Đến một căn phòng sách mà bọn họ chỉ, Đồng Miên Miên kinh ngạc ngay sau khi mở cánh cửa. Thật tuyệt vời, đủ thể loại sách xếp trên giá lớn, xung quanh phòng chỉ có sách lớn sách nhỏ, một người thích đọc sách như cô lúc này cứ như lạc vào thế giới thần tiên vậy.

Từng ngón tay thanh mảnh lướt qua gây các cuốn sách mới, mùi sách thoang thoảng bay đến mũi cô. Tay cô dừng lại trước một cuốn sách có tiêu đề: Tình bạn đáng giá bao nhiêu?

Đôi mắt cô lại hơi trĩu xuống, tình bạn đáng giá bao nhiêu? Đối với cô, tình bạn không có giá. Cô hoàn toàn không có bạn bè.

Thẩm Vũ…

Đồng Miên Miên bỗng chốc như thành một con người mạnh mẽ hơn khi nghĩ đến cái tên này. Sau đó đôi mày lại chau chau nghi hoặc, từ khi Hoắc Từ Minh ly hôn cô ta đến nay cũng rất lâu, với tính cách của cô ta không thể nào tha thứ cho cô dễ dàng như thế được, vậy rốt cuộc cô ta đang ở đâu, có âm mưu gì không…

Mọi chuyện cứ bình bình yên yên trôi qua như thế suốt hai tuần lễ. Bụng của Đồng Miên Miên vẫn không có gì thay đổi, nhưng cô kén ăn hơn rất nhiều, thứ gì nhìn thấy đều buồn nôn, cảm giác cổ họng khô khan vô cùng.

Hoắc Từ Minh trong hai tuần vừa rồi đều không trở về nhà, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh ta khiến Đồng Miên Miên có chút trống vắng, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn mông lung ra ngoài.

Bỗng một vòng tay mạnh mẽ quấn lấy eo cô nhẹ nhàng. Một mùi gương thơm mát dễ chịu lan tỏa đến nơi cô, cô không mấy giật mình mà khẽ quay đầu lại.

“Đang nghĩ gì?” Hoắc Từ Minh như một luồng gió đi nhanh đến cúng nhanh, thoắt cái đã bên cạnh Đồng Miên Miên, bao bọc lấy toàn thân cô.

Đồng Miên Miên hơi mím môi. “Không nghĩ gì cả.”

“Em có vẻ gầy đi.”

“…”

“Mang thai khó khăn vậy sao?”

Nghe đến đây đầu lông mày Đồng Miên Miên co giật mấy hồi. Đàn ông đều đặt ra được những câu hỏi vô dụng như Hoắc Từ Minh ư?

“Chi bằng anh thử mang thai xem khó khăn hay dễ dàng.” Cô cau có trả lời. Mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên rồi.

Anh khẽ cười khiến cô không rõ tâm tư, muốn nói gì đó mà lại có điện thoại.

Đồng Miên Miên mở to đôi mắt, hai má hơi đỏ hồng nhìn Hoắc Từ Minh buông mình ra nghe điện thoại, một lúc sau anh quay trở lại cô vẫn chưa định thần được mình vừa nghe thấy gì.

“Hoắc Từ Minh, anh sao lại có nhạc chuông đó?”

Anh nhướng mày cao giọng, nhìn xuống cô bằng đôi mắt bất mãn. “Tôi thích bài hát này thì tôi đặt thành nhạc chuông.”

Không phải chứ, bài hát này cô cũng rất yêu thích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK