“Hức, Hoắc Từ Minh, tôi hận anh, hận anh…” Đồng Miên Miên lùi lùi chân lại một hồi rồi ngồi phịch xuống giường, cô đưa tay lên che mặt khóc nức nở.
Dù không làm gì Đồng Miên Miên, còn vừa ra tay giúp đỡ cô nghĩa hiệp như thế Hoắc Từ Minh vẫn không hiểu vì sao người phụ nữ trước mặt khóc đến đỏ mặt như thế.
Nếu là những người khác, ai cũng muốn lấy lòng anh nhất là trong hoàn cảnh này, Đồng Miên Miên lẽ nào vãn còn tình cảm với Mặc Thưởng nên mới ghét anh như thế? Vậy đúng là anh có lỗi rồi.
Hoắc Từ Minh hắng giọng một cái, mắt hơi khép lại nhìn Đồng Miên Miên đang khóc, tâm trạng bứt rứt liền đi tới trước mặt Đồng Miên Miên. Anh lấy từ trong túi quần ra chiếc khăn mùi xoa hương nhài nhè nhẹ, từng ngón tay thon dài nâng cằm nhỏ của Đồng Miên Miên lên.
Đồng Miên Miên ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn đang bị nhòe đi, cô nhìn đối phương bằng sự mập mờ.
Anh lau nước mắt cho cô nhẹ nhàng, tuy vậy lau đến đâu nước mắt Đồng Miên Miên lại chảy ra đến đấy, cho đến khi anh thật sự bực tức mới nhíu mày với cô. “Tôi bắt nạt cô sao.”
Đồng Miên Miên tỏ vẻ ấm ức gật đầu lia lịa, môi vẫn hơi mím lại, hàng mi ướt đẫm.
Trên đầu Hoắc Từ Minh như có đàn quạ đen bay qua, anh nhìn chiếc khăn ướt gần một nửa trong tay rồi khẽ thở dài trong lòng, tiếp tục lau khóe mắt cho Đồng Miên Miên, miệng liên tục nịnh bợ ngọt ngào. “Được rồi, không khóc nữa. Bình thường đã xấu rồi, nhìn cô khóc còn xấu hơn nữa.”
Bị Hoắc Từ Minh thẳng thừng chê nhan sắc khiến Đồng Miên Miên càng thêm khó chịu, cô giựt chiếc khăn trong tay Hoắc Từ Minh ra, tự động lau mặt sạch sẽ rồi dúi vào tay anh ta. “Tôi sao có thể so sánh với Thẩm Vũ, anh nói thừa!”
Trong tay cầm khăn, Hoắc Từ Minh dần di chuyển ánh mắt lên nhìn Đồng Miên Miên. Sao trong lời nói này anh ngửi thấy mùi ‘giấm chua’?
“Cô ghen à?”
Đồng Miên Miên giật nảy mình phản bác. “Tôi ghen gì chứ, anh mau cút đi cho tôi, đừng theo dõi tôi nữa.”
Hoắc Từ Minh như không nghe thấy gì, hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. “Tôi cũng đâu có nói cô xấu hơn Thẩm Vũ.”
Đồng Miên Miên hổ thẹn quay mặt đi, anh ta không ngừng bắt bẻ cô, muốn cô công nhận điều anh ta muốn nghe. Vô ích thôi, cô vốn dĩ không cần ghen với Thẩm Vũ, Hoắc Từ Minh không bao giờ lọt vào mắt xanh của cô, nhất là khi vì anh ta mà cô và chồng mỗi người một ngả, ly hôn trắng trợn.
Trong phòng ngoài hơi thở hai người ra không còn một tiếng động nào nữa, Đồng Miên Miên không nhìn mình thì anh cũng đành chịu, thế nhưng mắt không kìm được soi xét thân hình cô một lượt rồi cất giọng ôn nhã. “Không có quần áo để thay à?”
Đồng Miên Miên vẫn không trả lời, cô làm thinh lời của Hoắc Từ Minh.
“Dù sao cũng là phụ nữ, mặc lại đồ cũ không sạch sẽ cho lắm.” Hoắc Từ Minh không ngừng chọc ghẹo Đồng Miên Miên khiến cô tức đến run tay.
“Tên khốn, còn không phải anh không cho tôi lấy lại vali quần áo, anh còn ở đây nói nhăng nói cuội, tôi đánh chết anh.” Đồng Miên Miên quay lại, bất giác đưa tay lên túm chặt cổ áo Hoắc Từ Minh như dọa dẫm.
Hai người cứ giữ yên tư thế mấy giây mà đối với Đồng Miên Miên cứ như mấy nghìn năm, cô nhìn khuôn mặt cách mình không xa đang giảo hoạt đắc ý, rồi nhìn xuống đôi tay nhỏ đang túm cổ một con hổ ‘chúa sơn lâm’, nhanh nhẹn cô thu người lại như thỏ nhỏ, nói không sợ là giả! Cô rất sợ đấy, vừa nãy không kiềm chế được cơn nóng nên mới oai phong vậy thôi.
“Sao thế, hung hăng như vậy, mau đến đây đánh tôi một cái.”
Hoàn cảnh thật éo le làm sao, quần áo cũ của Đồng Miên Miên cô đã giặt sạch, tất cả đều đang ẩm ướt phơi trong phòng tắm. Hoắc Từ Minh lại đuổi cũng không chịu đi, lẽ nào anh ta định ở đây nhìn cô quấn khăn tắm cả tối.
“Cô có tiền thuê nhà nghỉ à?” Hoắc Từ Minh đảo mắt nhìn phòng, miệng cất giọng.
“Thẩm Vũ cho tôi.” Đồng Miên Miên trả lời.
Hoắc Từ Minh hơi khựng lại xong cũng tỏ vẻ thản nhiên, không có gì làm tâm trạng anh lung lay. “Vợ tôi tìm cô?”
Đồng Miên Miên không trả lời, Hoắc Từ Minh coi đây là đúng.
“Cho ít tiền vậy sao, cô nên thuê khách sạn, nơi này không sạch sẽ.”
Không sạch sẽ? Đối với Hoắc Từ Minh anh ta ở nơi sang trọng, ăn uống ngon miệng đã quen, nơi này đối với anh ta tất nhiên là không sạch sẽ rồi. Trả bù cho Đồng Miên Miên cô, từ trước đến nay nơi nào cũng có thể ở, miễn không phải ổ chuột, ổ mèo thì nơi nào cũng có thể gọn gàng với đôi tay cô.
“Lát nữa sẽ có người đem quần áo và đồ tiện nghi đến cho cô.”
Đồng Miên Miên đứng bật dậy, hai tay túm khăn trên ngực. “Hoắc Từ Minh, anh rốt cuộc muốn gì?”
Hoắc Từ Minh châm chọc. “Theo cô thì tôi muốn gì?”
“…”
“Sau khi lấy đồ tôi đem đến, lập tức chuyển nơi ở đến khách sạn khác. Không nghe lời? Tôi sẽ gọi cho Mặc Thưởng, nói cô và tôi vốn quan hệ bất chính.”
Gọi cho Mặc Thưởng nói cô và Hoắc Từ Minh quan hệ bất chính… Đồng Miên Miên run run đôi môi hồng mịn, đôi mày thanh giật giật không thôi.
Cô từ từ từng bước đến trước mặt Hoắc Từ Minh, cho đến khi thân mình cô gần như áp sát với anh, có thể ngửi thấy mùi thơm tho từ cơ thể anh. “Hoắc Từ Minh, nếu muốn trêu đùa tôi, vậy thì không cần dài dòng. Thẩm Vũ cần anh, tôi cũng không còn bất cứ mối liên hệ nào với Mặc Thưởng, chúng ta giải quyết gọn lẹ.”
“Ồ?” Nhìn sự cứng rắn mà Đồng Miên Miên đang cố thể hiện trước mặt mình, Hoắc Từ Minh rất có nhã hứng muốn chứng kiến xem con thỏ trắng này muốn làm gì.
Đôi tay trắng ngọc của Đồng Miên Miên đưa đến trước ngực mình, chạm vào khăn, mắt hơi rung động.
Đến cả người đàn ông trước mặt Đồng Miên Miên cũng không tưởng tượng được cô lại tự mình ‘dâng thịt đến miệng hổ’, Hoắc Từ Minh có chút kinh ngạc thể hiện trong đáy mắt âm u.
Đồng Miên Miên lõa thể lộ ra từng đường cong chuẩn mực, cô đưa tay ôm lấy mình vẻ miễn cưỡng, mặt hơi quay đi. “Nốt lần này, đừng đến tìm tôi nữa, coi như tôi van xin anh, để cho tôi yên ổn với cuộc sống mới.”
Hoắc Từ Minh được tận mắt nhìn lại cơ thể vương hương sữa non của Đồng Miên Miên, anh nhìn kỹ từng bộ phận nhưng với khuôn mặt không hề biến động, rất nhanh sau đó kéo tay Đồng Miên Miên, ôm ấp cô trong lòng, rõ ràng cô tự hiến dâng bản thân trước nhưng khi anh giữ lấy lại không ngừng run rẩy.
Anh hôn lên vai Đồng Miên Miên một cái, nụ hôn nhanh và nhẹ như gió thu lướt qua mặt sông êm ái khiến đối phương có chút rùng mình.
“Đồ ngốc. Tôi không thích cưỡng đoạt người không có tình cảm với mình.”
Cho đến bây giờ Đồng Miên Miên vẫn không hiểu những chuyện gì vừa xảy ra. Hoắc Từ Minh đã rời đi rồi, và anh ta không hề đụng chạm vào cô. Nếu không phải vì sắc dục, vậy anh ta tiếp cận cô như thế là có âm mưu gì?
Cô cắn răng nhìn mấy hộp đồ to đùng để dưới sàn nhà và ghế sofa. Hiện tại cô đang ở khách sạn mới mà người của Hoắc Từ Minh đưa đến, nơi này mang phong cách Châu Âu, sang trọng, lấp lánh.
Hoắc Từ Minh để lại cho cô một số tiền mặt cùng chiếc thẻ đen, ban đêm không hiểu sao lại thèm sữa đậu, Đồng Miên Miên suy nghĩ kĩ một hồi mới ra khỏi phòng, ấy mà vừa mở cửa đã đâm mình vào ai đó.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô cúi gập người xin lỗi đối phương vì sự bất cẩn.
“Ồ, không sao, tôi cũng không bị thương.”
Giọng nói này…
Đồng Miên Miên ngẩng đầu, khóe miệng giật giật.
“Bách Gia Yến?”