Mặc Thưởng sau khi xuống khỏi xe cứ thế nắm tay Đồng Miên Miên đi thật nhanh vào trong, len lỏi qua đám người chật chội.
Nhìn xuống bàn tay thô bạo ấy Đồng Miên Miên cảm thấy tủi thân, cô luôn miệng nói. “Thả em ra Mặc Thưởng, em không muốn đi đâu hết.” Đổi lại lời nói của cô là sự im lặng lạnh lẽo của Mặc Thưởng, anh ta một lời cũng không hé răng.
Nói là đi hâm nóng lại tình cảm giữa hai người, tại sao Mặc Thưởng lại không đem theo hành lý, những gì Đồng Miên Miên thấy là chiếc túi nhỏ anh ta đang cầm, có thể bên trong là giấy tờ xuất ngoại.
Không chịu được sự im lặng, cũng không muốn miễn cưỡng nghe theo Mặc Thưởng nữa, Đồng Miên Miên dùng tay còn lại gỡ tay của anh ta ra, càng gỡ càng khó khăn, cô quyết định hơi cúi mình xuống cắn vào tay Mặc Thưởng một cái.
“Á!” Mặc Thưởng bị cắn đau theo phản xạ thả tay đang giữ Đồng Miên Miên ra, anh ta quay lại cay nghiệt nhìn cô như muốn xé tan xác. “Em làm cái gì thế!”
Đồng Miên Miên run run đôi môi, mắt không dám chớp đến một cái. “Là anh ép em.”
Mặc Thưởng biết mình hành động hơi quá lố liền xuống nước nhẹ giọng với Đồng Miên Miên giữa chốn đông người, phòng bị soi mói thì không hay cho lắm. “Miên Miên, em còn tức giận anh sao? Chúng ta coi như hòa được không, em với Hoắc Từ Minh, anh với cô ta, coi như chưa có gì xảy ra, anh không thể sống thiếu em đâu Miên Miên à.”
Không ngờ những lời vô liêm sỉ thế Mặc Thưởng cũng có thể nói ra ở nơi như này, Đồng Miên Miên vừa tức giận vừa hổ thẹn, cô lắc đầu. “Mặc Thưởng, em muốn ly hôn, chúng ta kết thúc đi.”
Dùng hết các biện pháp mà vẫn không thấy có hiệu quả khiến Mặc Thưởng càng sốt ruột bởi sắp đến giờ cất cánh, anh ta quyết định không nói không rằng, giữ chặt cổ tay Đồng Miên Miên lôi đi.
“Á, cứu tôi với, Mặc Thưởng, buông ra, buông ra!” Đồng Miên Miên nóng ran người, mặt đỏ ửng cầu xin sự giúp đỡ của những người đi đường.
Ai cũng nhìn chăm chăm về phía hai người bọn họ, cuối cùng không ai chịu giúp cô khi Mặc Thưởng lại liên tục giải thích ngay sau khi cô kêu cứu.
“Mọi người mau tránh đường, cô ấy có vấn đề về thần kinh, tôi đang gấp chuyến bay để đưa cô ấy kịp thời đi chữa trị!”
“Không phải, không phải mà, tôi không bị điên.” Đồng Miên Miên khóc lóc muốn thoát khỏi tay Mặc Thưởng, bọn họ không những không giúp cô còn tỏ vẻ đồng cảm với ông chồng là Mặc Thưởng có vợ bị tâm thần.
Cuối cùng sau khi bình tĩnh lại thì Đồng Miên Miên cũng đã ngồi trên máy bay, máy bay đã cất cánh, cô cũng không thể nhảy từ máy bay xuống mà trốn thoát.
Nhìn bên ngoài ô cửa nhỏ, mây trắng gợn thành từng tầng một như những lớp bông gòn mềm mại, cảnh tượng đẹp thế này mà người thì không vui.
Bên cạnh cô Mặc Thưởng đã tranh thủ thiếp đi rồi.
Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh, lòng trào lên sự căm phẫn lẫn tổn thương. Mặc Thưởng đã quá khác, khác đến nỗi cô không kịp thích nghi, anh có thật là muốn nối lại tình xưa với cô không, hay chỉ là muốn đem cô đến một nơi nào đó rồi bỏ rơi cô lại…mặc cô tự sinh tự diệt để trả thù?
Tối muộn, Hoắc Từ Minh đi ra từ công ty, tự mình lái xe riêng đến khách sạn mà Đồng Miên Miên đang ở, bên ghế phụ lái là một đống túi thức ăn ngon mà anh đã sai người đi mua về. Gần một tháng nay công việc rất bận rộn, hầu như chỉ gọi điện cho Đồng Miên Miên là nhiều, nếu có gặp cũng chỉ đến trêu chọc một chút rồi đi. Anh nhớ rõ hôm nay là ngày Mặc Thưởng và cô ra tòa ly hôn, tâm trạng có chút hứng khởi muốn đến xem xem bộ mặt của Đồng Miên Miên đã tệ đến mức nào.
Vậy mà khi đến nơi hỏi lễ tân Hoắc Từ Minh mới biết Đồng Miên Miên ra khỏi khách sạn từ sáng, đến giờ vẫn chưa trở lại.
Túi to túi nhỏ trong tay Hoắc Từ Minh đều vị vứt vào thùng rác, thần sắc giảm xuống âm độ, khi nói chuyện điện thoại từng lời ngắn gọn cũng như viên đạn muốn bắn vào người khác. “Đồng Miên Miên đâu, tôi đã giao các cậu canh chừng rồi cơ mà.”
Không nghe đàn em của mình trình bày, Hoắc Từ Minh trực tiếp hạ lệnh. “Lập tức tìm cô ta, còn nữa, Mặc Thưởng, điều tra xem cậu ta đang ở đâu, ở với ai.”
Chiếc điện thoại gần như bị anh bóp nghẹt thở, Hoắc Từ Minh mất hứng bèn lao xe rời khỏi khách sạn, trở về công ty.
Vài phút sau khi Hoắc Từ Minh đi thì Bách Gia Yến cũng từ phòng mình xuống sảnh lễ tân, phía sau là một cô gái thân mình khiêu gợi, đủ để biết hai người họ vừa làm gì.
“Anh, sau này có nhớ thì gọi người ta nha.” Cô ta ưỡn ẹo làm nũng với Bách Gia Yến.
Bách Gia Yến cười ôn nhã, đưa bàn tay lên, từng ngón tay miết qua đôi môi mọng của đối phương. “Phục vụ tốt như vậy, nếu còn nhớ đến tên em tôi sẽ liên lạc.”
“Đáng ghét.” Cô ta cười nhẩu nhẩu môi, cuối cùng xoay lưng tạm biệt Bách Gia Yến rồi rời đi.
Lễ tân gần đó chứng kiến cảnh này mặt đã không còn biến sắc nữa, từ khi Bách Gia Yến ở đây đến nay bọn họ đã không còn lạ lẫm với những màn tình tứ này. Gần như mỗi ngày anh lại đem tới một cô gái khác nhau, chỉ có điều cô gái ở phòng bên cạnh thì anh lại đối xử rất tốt, không như các cô gái ‘bán hoa’ kia, Bách Gia Yến có vẻ rất thích cô ấy, còn cô ấy lại hờ hững không quan tâm.
Cái này có phải ‘theo tình tình chạy, chạy tình tình theo’ không nhỉ?
“Cả ngày hôm nay có thấy Đồng Miên Miên trở về khách sạn không?”
Nhân viên lễ tân hơi giật mình, đang định hỏi Đồng Miên Miên là ai, xong nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Bách Gia Yến khiến bọn họ biết ngay Đồng Miên Miên là ai.
“Cô ấy chẳng phải ra ngoài từ sớm hay sao, thiếu gia chưa thấy cô ấy về ạ? Chúng tôi có thể giúp gì không?”
Bách Gia Yến siết chặt nắm đấm quay đi tiến thẳng ra ngoài cửa khách sạn, nhìn mặt đường xe cộ đông đúc, trong lòng càng khó chịu. “Nói ra tòa ly hôn mà giờ chưa về, không phải lại tái hôn rồi đấy chứ.”
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Bách Gia Yến chậc miệng một cái rồi đi xuống hầm để xe, muốn dạo quanh thành phố một lượt tìm hình bóng ai kia. Có khi ly hôn xong buồn quá, thất tình đi uống rượu rồi cũng nên. Có đi uống rượu cũng phải nhớ ra có một tên hàng xóm làm bạn nhậu tốt bụng chứ, Đồng Miên Miên này đúng là ngốc nghếch, nhìn như vậy mà đã có chồng, lại còn ly hôn!
“Từ Minh, anh không về sao?”
Đợi mãi không thấy chồng về nhà, Thẩm Vũ sốt ruột liền gọi.
Hoắc Từ Minh ngồi trên ghế da, tay gõ gõ trên bàn, mắt nhắm, đầu ngửa ra sau. “Công việc có chút phức tạp, em cứ ngủ trước.”
“Gấp vậy ư?” Thẩm Vũ dè dặt hỏi.
“Ừ.” Anh nới cà vạt.
Không dám làm phiền Hoắc Từ Minh trong lúc làm việc, nghe giọng biết tâm trạng anh đang không tốt, Thẩm Vũ tắt điện thoại xong thì ngoan ngoãn lên giường.
Giờ này có lẽ Mặc Thưởng và Đồng Miên Miên cũng sắp bay tới nơi rồi.
Hoắc Từ Minh cả đêm ở trong văn phòng đi đứng đều thấy khó chịu, trong lòng thấy rất không thoải mái, lúc này điện thoại của Tả Quân Sơn gọi tới.
“Hoắc Tổng, đã có thông tin về chuyến bay của hai người mà anh cần tìm.”
Anh tối sầm khuôn mặt. “Chuyến bay?”
“Vâng. Bọn họ vốn dĩ chưa ly hôn, Mặc Thưởng đã đưa Đồng Miên Miên ra nước ngoài rồi ạ.”