“Lần này em tới đây là có ý gì đây? Muốn giúp mẹ thám thính tình hình ư.” Hoắc Từ Minh hai tay đút túi quần, đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bóng dáng nam nhân này vừa phong lưu vừa ung dung.
Hoắc Tiểu Ngọc khoanh tay trước ngực, dáng vẻ đầy kênh kiệu. “Nếu vậy thì sao nào?”
Hoắc Từ Minh không lấy làm ngạc nhiên, anh liếc xéo mắt về phía Hoắc Tiểu Ngọc rồi lại nhìn ra biển. “Xem ra không phải vậy.”
Hoắc Tiểu Ngọc thở dài đi đến sánh vai với anh, ngước mắt nhìn gương mặt ngũ quan tinh tế của Hoắc Từ Minh. “Em luôn bên cạnh anh dù có chuyện gì xảy ra, miễn anh được hạnh phúc. Chuyện lần này anh tính làm thế nào? Cũng không thể cứ để mãi như này mà không cho chị Miên Miên một danh phận, nhưng càng không thể để mẹ tức giận. Anh biết đấy, chỉ hai năm nữa Oản Oản và anh phải thành hôn, chuyện này mẹ đã quyết.”
Oản Oản? Thành hôn? Hoắc Từ Minh anh còn chưa từng gặp mặt qua cô gái trẻ tuổi đó. Hai mươi năm năm tuổi so với anh có chút không hòa hợp, cách nhau đến mấy thế hệ. Quan trọng hơn cho tới thời điểm hiện tại Đồng Miên Miên mới là tài sản quan trọng nhất đối với anh. Ép hôn anh là điều không thể.
Người được làm vợ anh quang minh chính đại ngoại trừ Đồng Miên Miên ra thì không một ai có thể có được danh hiệu đó, thiếu phu nhân tập đoàn Hoắc thị!
Sự trầm ưu của Hoắc Từ Minh càng khiến Hoắc Tiểu Ngọc sốt ruột. “Anh, mẹ sẽ không cho qua chuyện này đâu, nếu không nhanh hành động có thể mẹ về nước bất cứ lúc nào.”
Anh khẽ híp mắt lại, rất khó đoán tâm tư.
“Chị Miên Miên là người thế nào? Hẳn hai người phải gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt. Là thiên kim nhà nào thế? Hai người gặp nhau ở bữa tiệc sang trọng nào đó đúng không.” Hoắc Tiểu Ngọc lại tưởng tượng ra muôn vàn hoàn cảnh lãng mạn trong đầu, vừa nghĩ tới đã cười tủm tỉm, cho rằng anh trai mình vậy mà dễ dàng bị trúng tiếng sét ái tình đến thế.
Nhìn vào sự mong đợi của em gái mình, anh có chút buồn cười trả lời. “Không như em nghĩ.”
Hoắc Tiểu Ngọc tắt nụ cười. “Vậy hẳn cô ấy là một người có giá, làm giáo viên hay bác sĩ? À không, một nữ CEO?”
Hoắc Từ Minh lắc đầu, anh nhớ lại những khoảnh khắc xưa cũ. “Đồng Miên Miên là vợ của bạn thân anh, một người nội trợ bình thường, xuất thân cũng bình thường. Cô ấy là trẻ mồ côi.”
Bên tai Hoắc Tiểu Ngọc như có tiếng sét đánh. Những vị trí cô tưởng tượng tới hay nhắc đến đã rất khó để mẹ của cô tiếp nhận làm con dâu rồi. Huống hồ người Hoắc Từ Minh chọn lại là đã một đời chồng, thậm chí không có cha có mẹ.
Cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ cặp mắt chọn người của Hoắc Từ Minh.
“Anh xấu xa đến nỗi cướp vợ bạn à.” Hoắc Tiểu Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, gần như á khẩu.
Hoắc Từ Minh Minh co giật hai đầu chân mày, anh đưa tay lên xoa xoa thái dương trả lời bất đắc dĩ. “Hoàn cảnh đặc biệt, không nên nhắc tới.”
Cô lắc lắc đầu. “Cũng không phải anh không biết tính cách mẹ của chúng ta, sao lại có thể cùng một người phụ nữ như vậy dây dưa. Anh có biết làm vậy chỉ khổ chị ấy không?”
Cuộc trò chuyện của hai anh em nhà họ đều đã vô tình lọt vào tai của Đồng Miên Miên, nụ cười trên môi cô sớm đã hạ, bàn tay cầm khay nước cam hơi run rẩy.
Đôi mắt thoáng buồn, cô chậm rãi rời đi không nghe thêm lời nào nữa. Phải chăng sự xuất hiện của cô và con là sai lầm ngay từ đầu.
Cạch. Cửa phòng bỗng nhiên bật mở.
“Ơ, chị…” Hoắc Tiểu Ngọc mở to mắt nhìn Đồng Miên Miên, bỗng thấy lo lắng về cuộc trò chuyện vừa rồi, có khi nào chị ấy nghe được rồi không?
Hoắc Từ Minh quay đầu lại, anh bất an đi tới nhanh chóng đỡ khay nước trên tay Đồng Miên Miên. “Sao em không gõ cửa.”
Cô hít một ngụm khí lạnh, cố nặn ra nụ cười. “Em cũng vừa mới tới thôi.”
Nhìn qua đã biết cô đang nói dối!
Hai anh em họ nhìn nhau, thâm tâm có hơi trùng xuống không biết giải thích từ đâu và giải thích thế nào.
“Không làm phiền hai người nữa, em về phòng nghỉ ngơi một chút.” Đồng Miên Miên chống hông nặng nề quay đi.
Không khí xung quanh bỗng xuất hiện vài tia ảo não từ ba người. Hoắc Từ Minh nhìn Đồng Miên Miên vào phòng liền lạnh mặt đưa khay nước cho người giúp việc gần đó, đi theo cô.
Hoắc Tiểu Ngọc biết nên để không gian riêng tư cho anh trai nên cũng không đi theo. Cô quay sang nhìn mấy người hầu. “Dẫn tôi về phòng đi.”
“Vâng thưa tiểu thư, mời đi lối này, Hoắc tổng đã sắp xếp cho cô đâu vào đó rồi ạ.”
Hoắc Tiểu Ngọc quay đầu nhìn lại với cái nhìn phức tạp rồi quay đi, vấn đề này nên để Hoắc Từ Minh và Đồng Miên Miên tự giải quyết với nhau vẫn hơn.
Bên trong phòng, Đồng Miên Miên ngồi ngay cửa sổ, ôm bụng cô đơn.
Anh tiến tới cạnh cô, cúi xuống ôm cô từ phía sau, lặng lẽ hít hương thơm tự nhiên từ cơ thể cô, hơi thở hai người giao thoa.
“Từ Minh, chuyện gia đình anh em chưa từng được nghe.” Cô cất giọng.
Hoắc Từ Minh hơi khép hờ đôi mắt, sớm muộn gì ngày này cũng tới. “Miên Miên, gia đình anh có quy tắc phải kết đôi với người tương xứng. Mẹ anh hơi khó tính trong việc này, nếu để em biết sợ rằng em sẽ bị tổn thương.”
“Vậy anh định giấu em cả đời ư?” Cô lạnh nhạt.
Thái độ này của Đồng Miên Miên hoàn toàn làm Hoắc Từ Minh hoảng sợ. Anh lo lắng cô vì nghĩ nhiều lại bỏ đi.
Quỳ xuống bên chân Đồng Miên Miên, anh nâng bàn tay cô, hôn nhẹ lên. “Miên Miên, những gì anh làm đều là muốn tốt cho em.”
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, lồng ngực nhói đau. Anh thật sự muốn tốt cho cô, nhưng sự tốt bụng này khiến cô mang cảm giác có lỗi.
Đêm đến trước khi Đồng Miên Miên và anh đi ngủ cửa phòng bỗng bật mở, Hoắc Tiểu Ngọc mặc bộ quần áo ở nhà thò đầu vào, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt đều đã tẩy trang.
“T… Tiểu Ngọc?” Đồng Miên Miên thoáng ngây người khi thấy con bé ngang nhiên đi tới nằm ngay bên cạnh mình, không những vậy còn xua đuổi Hoắc Từ Minh ra ngoài.
“Anh tới phòng khác ngủ đi, em muốn ngủ cùng chị dâu một hôm.”
Hoắc Từ Minh tối sầm mặt, rõ ràng là không vui. Con bé này rõ ràng là đang chiếm giữ tiện nghi của anh, liên tục lấy lòng vợ anh.
“Còn đứng đó, mau mau đi đi, chị dâu cần được nghỉ ngơi đó!” Hoắc Tiểu Ngọc ném gối cho Hoắc Từ Minh, bộ dạng chiến thắng nhoẻn miệng cười.
Anh nhìn Đồng Miên Miên, thấy cô không có ý phản đối mới tắt điện cho hai người rời đi.
Đồng Miên Miên sau khi ngả lưng nhắm mắt, cứ nghĩ Hoắc Tiểu Ngọc đơn giản chỉ là muốn ngủ cùng cô cho đỡ cô quạnh, ai ngờ con bé không nằm xuống mà ngồi dậy tròn mắt hỏi cô. “Chị dâu, chị thật lòng yêu anh trai em không?”
Đồng Miên Miên nhìn cô, rồi lại nhìn trần nhà, khe khẽ gật đầu. “Yêu.”
Hoắc Tiểu Ngọc gạt bỏ đi sự nghiêm túc mà cười ngọt, vén tóc trên trán cho Đồng Miên Miên. “Chị à, những lời hồi chiều chị tuyệt đối đừng để ý, em rất thích chị, đặc biệt em tôn trọng quyết định của anh trai. Dù hai người có như thế nào em cũng sẵn sàng đẩy thuyền.”
Đồng Miên Miên đỏ mặt, cô hơi mím môi. “Cảm ơn em… Tiểu Ngọc.”