• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-

Bồi bàn sững sờ.

Giản Thu "bộp" che mặt.

Hà Gia lại nói: "Tsingtao cũng được".

Vẫn không có ai lên tiếng, Hà Gia không hiểu biểu cảm của đối phương, thỏa hiệp một lần nữa: "Rượu Erguotou tạm vậy".

Từ ngày khai trường đến giờ, có lẽ Hà Gia là người đầu tiên gọi mấy thứ này.



Giản Thu không chịu ngẩng đầu lên, nghiến răng hỏi Hà Gia: "Anh muốn rượu Erguotou để làm gì?".

Hà Gia "xì": "Đây là thường thức mà, uống rượu pha càng dễ say".

Cũng càng ảnh hưởng xấu tới sức khỏe, nếu không phải cùng đường, anh cũng sẽ không dùng đến cách này.

Giản Thu "ồ" lên, vẫn bụm mặt, tay còn lại phẩy tay với bồi bàn: "Đi mua đi".

Bồi bàn chạy vụt ra khỏi nhà hàng rồi mau chóng ôm về hai két bia. Hà Gia nhìn cậu ta nhịn cười nói với người khác, sau đó mọi người đều cười thầm.

Khi bồi bàn đi tới, Giản Thu đưa một xấp tiền dày như cục gạch cho cậu ta: "Không được kể chuyện tối nay ra ngoài".

Bồi bàn hớn hở gật đầu.

Hà Gia hứng thú nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Giản Thu, hai tai thằng nhóc này đỏ ửng, tựa như nụ hồng e ấp, vệt đỏ dần lan ra cổ và mặt.

Hà Gia cười tủm tỉm nhìn anh ta bắt đầu uống rượu vang đỏ, bia, rượu trắng cùng một lúc.

Lát sau, Hà Gia trầm tư hỏi anh ta: "Giản Thu, có phải cậu cảnh giác hơi quá rồi không?".

Giản Thu khó hiểu nhìn anh.

Hà Gia nói: "Trong lòng không muốn say, uống bao nhiêu cũng vô dụng. Cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ đưa cậu về nhà an toàn".

Sau đó anh phẩy tay với bồi bàn: "Đừng đứng chờ ở đây nữa, bọn tôi muốn có không gian riêng một lúc".



Giản Thu trầm ngâm nhìn anh, đột nhiên mỉm cười: "Anh thông minh hơn vẻ bề ngoài nhiều".

"...". Hà Gia tức khắc trừng mắt với anh ta.

Giản Thu lại cười tươi hơn một chút, nói với Hà Gia: "Vậy tôi yên tâm uống rồi".

Hà Gia gật đầu: "Có tôi ở đây, chắc chắn cậu sẽ về nhà bình an".

Buông lỏng phòng bị, quả nhiên Giản Thu nhanh chóng say xỉn.

Anh ta bắt đầu lải nhải với Hà Gia: "Hà Gia, anh có biết tôi vất vả thế nào không? Mỗi ngày tỉnh dậy trên chiếc giường mười mét vuông, nhìn trần nhà cao năm mét, tiền trong thẻ nhiều đến nỗi tiêu mãi không hết...".

Hà Gia: "...".

Hà Gia siết chặt dao trên bàn ăn, ánh mắt cảnh cáo.

Giản Thu đối mặt với ánh mắt anh rồi phì cười, sau đó bị sặc nên ho sặc sụa. Tay anh ta đè lên bàn, vai run không ngừng: "Anh, Hà Gia anh đừng chọc tôi cười".

"...". Hà Gia xụ mặt nhìn anh ta, ai ngờ anh ta càng cười to hơn, cuối cùng cười chảy cả nước mắt, phải xoa bụng vì đau.

Nhờ trận cười sảng khoái này, dường như Giản Thu lập tức thả lỏng tinh thần, bắt đầu vừa rót vừa uống, nhanh chóng say khướt, hỏi Hà Gia: "Hà Gia, nếu sau khi rời khỏi đây, tôi vẫn không tìm được người mà mình thích thì sao?".

Hà Gia cổ vũ: "Nỗ lực sẽ luôn được đền đáp".

Giản Thu lại hỏi: "Nhỡ đối phương không thích tôi thì phải làm sao?".

Anh ta cúi đầu, hơi choáng váng: "Rốt cuộc tôi cũng không nhiều kinh nghiệm sống, cũng không biết cách ứng xử, chỉ là một thằng ngốc mà thôi".

Hà Gia vừa nghe là biết có lẽ đối phương đã thật sự say. Bình thường Giản Thu rất chú trọng hình tượng bản thân, nếu không vừa rồi đã không cố giữ thể diện trước mặt bồi bàn, vì thế Hà Gia vỗ cánh tay anh ta, an ủi: "Thằng ngốc này, sao cậu có thể là thằng ngốc được?".

Giản Thu: "...".



*bia Tsingtao



*rượu Erguotou

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK