• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Mày là bố tao

Hiệu đính: Tao là bố mày

Hà Gia ngạc nhiên: "Lên đường? Đường gì?".

Tạ Khởi Tinh cúi đầu xắt rau, tóc xõa trước trán, trông tựa như một cảnh phim buồn. Hắn nói: "Chẳng phải mấy hôm trước người kia nói với ngươi là trẫm chỉ còn có năm ngày thôi sao... Hôm nay là ngày thứ tư, vậy có phải là ngày mai trẫm sẽ chết không?".

Hà Gia há hốc mồm.

Tạ Khởi Tinh cho rằng mục đích của anh là giết hắn?

Anh chưa từng nói thật với Tạ Khởi Tinh nên biết rằng kiểu gì Tạ Khởi Tinh cũng suy nghĩ linh tinh, nhưng không ngờ, trí tưởng tượng của Tạ Khởi Tinh có thể phong phú tới mức này.

Hà Gia chưa trả lời, Tạ Khởi Tinh đã cúi đầu, múc đồ ăn trong nồi ra: "Đến lúc dùng bữa rồi".



Nom vô cùng đáng thương.

Ăn xong, Hà Gia tuân theo nguyên tắc "có qua có lại" nên đi rửa chén. Tạ Khởi Tinh đứng ở cửa nhìn anh, đột nhiên nói: "Trẫm có thể hỏi ngươi vài chuyện không?".

"Chuyện gì?"

"Hắn là ai?"

Tạ Khởi Tinh cầm một cái ví, hắn vừa hỏi vừa rút ra một tấm ảnh, Hà Gia thò đầu ra nhìn, lập tức sửng sốt.

Dựa theo góc chụp, đây là một bức chụp lén. Bối cảnh ở quán lẩu, Hà Gia và đám đàn em ngồi thành vòng tròn, ai nấy đều đang cười. Hà Gia cười hả hê, một tay cầm một chai bia, tay còn lại đặt lên vai của Tạ Khởi Tinh ở bên cạnh.

Mà Tạ Khởi Tinh quay sang nhìn Hà Gia, do đó chỉ chụp được một bên mặt.

Đây là một lần tụ tập khi Hà Gia còn chưa đến phòng lấp hố.

Hà Gia nhìn Tạ Khởi Tinh trong ảnh, tâm trạng chợt rối rắm. Nếu "lãng mạn hóa" tâm trạng, nó tựa như một miếng chanh ngâm mật ong, chua chua ngọt ngọt.

Tạ Khởi Tinh kề sát mặt vào Hà Gia: "Ngươi đối xử tốt với trẫm như vậy, có phải vì trẫm trông giống hắn không?".

Hắn khó chịu ra mặt, ánh mắt như phong ba cuộn trào.

Hà Gia bắt đầu suy ngẫm.



Vì sao, rốt cuộc là vì sao?

Rõ ràng từ đầu chí cuối anh chỉ có mình Tạ Khởi Tinh, tại sao giờ đây lại biến thành kịch bản bản sao như nồi lẩu thập cẩm?

Tạ Khởi Tinh hằm hè, không cho Hà Gia cơ hội để giải thích, quay về phòng ngủ, nằm trên sô pha giận dỗi.

Hà Gia nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy buồn cười, thì thầm bên tai hắn: "Ngày mai anh sẽ hiểu".

Tạ Khởi Tinh bối rối, vội che bên tai bị Hà Gia "thổi gió", trở mình, không chịu để ý tới Hà Gia.

Nhưng đến đêm, hắn lại giống mấy hôm trước, nằm bên cạnh Hà Gia.

Hà Gia hỏi hắn: "Hết giận rồi à?".

Tạ Khởi Tinh thở dài: "Trẫm không muốn dùng ngày cuối cùng để cãi nhau với ngươi".

Hắn hỏi: "Hay là ngươi kể chuyện giữa ngươi và người đó đi?".

"... Đâu có gì để kể đâu?"

Tạ Khởi Tinh: "Tại sao các ngươi ở bên nhau?".

Ngữ khí của hắn rất kiên định, như thể phải biết cho bằng được đáp án.

Hà Gia vò tóc: "Thấy hợp nhau thì yêu nhau thôi".

"Phải có nguyên nhân gì khác chứ?"

Tạ Khởi Tinh hỏi: "Ngươi rất thích hắn?".

May mà đã tắt đèn, Hà Gia cứ im lặng mãi, mặt đỏ bừng. Thậm chí anh còn hoài nghi rằng Tạ Khởi Tinh đã khôi phục ký ức nhưng không cho anh biết rồi giả vờ hỏi han. Chậc, ngượng mồm ghê...

Hà Gia ậm ừ, nhưng Tạ Khởi Tinh vẫn căn vặn: "Hắn là người như thế nào?".

Hà Gia: "Anh ấy là một em bé".

Không ngờ, Tạ Khởi Tinh bật dậy, kinh ngạc tột độ: "Em bé? Ngươi đang phạm tội đấy!".

Hà Gia: "...".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK