Hiệu đính:... #.- /.....--.- / --.--.-
Ngày hôm sau, Hà Gia ngồi trên sô pha, buồn chán lật tờ báo kinh tế tài chính bản đặc biệt của Giản Thu: "Có cảnh quay ngoài trời không thế, lúc nào cũng ở trong phòng, chán muốn chết".
Giản Thu nằm chơi máy đối diện anh, đáp: "Không".
Hà Gia biết anh ta nói thật. Giản Thu đã xem hết bản thảo tác giả, thậm chí còn thuộc lòng, anh ta nói không vậy chắc chắn là không.
Hà Gia buồn bực: "Tiếp theo là tình tiết gì?".
Giản Thu vô cảm: "Ấy ấy trên sô pha, trong phòng tắm, trên bàn ăn... Làm năm sáu lần thì hết truyện".
Hà Gia: "...".
Giản Thu tức: "Đáng nhẽ không nên đặt hi vọng vào người đã vứt bỏ em! Thậm chí còn chẳng có thêm địa điểm nào mới, đúng là cú lừa!".
Hà Gia cực kì đồng ý.
Giản Thu quay đầu nhìn anh: "Hay là chúng ta tự đi chơi đi".
"Đi đâu?"
Giản Thu vuốt màn hình điện thoại, hơi ngượng ngùng hỏi: "Công viên giải trí? Công viên nước? Vườn bách thú?".
Hà Gia ỉu xìu: "Không đi, muốn đi lượn".
"Đi lượn?". Giản Thu hỏi với vẻ không vui: "Với ai?".
Hà Gia sửng sốt, mỉm cười nhìn anh ta: "Với mấy chục anh chàng cao to".
Giản Thu bật dậy, ngồi xổm trước mặt Hà Gia. Anh ta không lo Hà Gia sẽ đi hẹn hò với người khác, nhưng vẫn muốn hỏi rõ, cọ cằm lên đầu gối Hà Gia: "Đi làm gì?".
Hà Gia khó mà chống cự trước một Giản Thu như vậy. Nhiệt độ cơ thể Giản Thu truyền vào cơ thể anh qua lớp quần, làm anh cảm thấy tê dại. Anh đẩy Giản Thu ra, hơi xấu hổ: "Anh đi thu phí bảo kê".
Giản Thu: "...".
Giản Thu lại hỏi: "Bờ biển thì sao? Đi không? Em nhớ là tác giả thiết lập nơi này thuộc vùng duyên hải".
Hà Gia tức khắc hưng phấn: "Đi! Anh đã muốn ăn hải sản từ lâu!".
Giản Thu nhăn mặt: "Sao anh chỉ biết có mỗi ăn thế?".
Nhưng mấy ngày kế tiếp đều rất bận, hơn nữa hiện tại đang là giai đoạn cuối của quyển sách này, xin nghỉ cũng không hay.
Cho nên Hà Gia nói: "Anh đi xin cho, sau khi kết thúc thì để chúng ta chơi nguyên một ngày".
Giản Thu thoáng thấy mất mát, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng".
Thực ra bọn họ cũng có thể hoàn thành cảnh quay của hai ngày chỉ trong một ngày, sau đó đi chơi vào ngày còn lại. Nhưng Hà Gia nghĩ, như vậy thì quá vội vàng, chẳng thà xin thêm một ngày để đi chơi với nhau lần cuối rồi cáo biệt.
Đúng như Giản Thu đã nói, kế tiếp toàn cảnh nóng.
Nhưng do hai người đã hẹn ước là không làm, vì vậy cũng chỉ lăn lộn trong chăn, giả vờ mần nhau.
Tuy không đủ kích thích, nhưng hai người cũng chịu khó, luôn đa dạng hóa khúc dạo đầu, muốn để người đọc đạt được trải nghiệm tốt nhất.
"Cạch!"
Nhân viên đoàn phim hưng phấn vỗ tay: "Tuyệt vời! Mau mau mau, chỉ còn một cảnh nữa thôi! Quay xong là kết thúc!".
Hà Gia thò đầu ra khỏi chăn: "Tôi xong rồi nhưng anh thì chưa đâu, chính mồm anh nói là sẽ xin tiền thưởng cho tôi. Anh mà dám quên, sau khi ra ngoài, ông đây sẽ đánh anh bầm dập!".
Nhân viên đoàn phim buồn bực cúi đầu, lẩm bẩm: "Đã là người yêu giám đốc Giản rồi, nhớ thương tiền thưởng 200 đồng chi vậy?".
Giản Thu dựa vào đầu giường, vẫy tay với Hà Gia, Hà Gia làm bộ ngoan ngoãn rúc vào cánh tay anh ta.
Giản Thu nhìn dáng vẻ dịu dàng của Hà Gia, vô thức run rẩy, cúi đầu thấy Hà Gia đang liếc xéo mình.
Anh ta nín cười, vuốt ve lưng Hà Gia, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
"Hà Gia, em yêu anh."
Hà Gia cũng khẽ nói câu thoại cuối cùng của truyện: "... Anh cũng vậy".
"Cut!"
Ngày hôm sau Hà Gia dậy rất sớm, nhưng Giản Thu vẫn thức giấc sớm hơn anh.
Khi anh xuống dưới nhà, Giản Thu đã nấu món thịt kho tàu mà anh thích nhất như mọi khi: "Mau ăn đi, xong rồi chúng ta lái xe ra bờ biển".
Hà Gia nhìn anh ta chằm chằm: "Sao nay diện bảnh thế?".
Giản Thu cúi đầu nhìn bản thân: "Lần trước em cũng mặc như thế này mà?".
Đúng vậy, vẫn là bộ complet màu xám trắng, áo sơ mi trắng tinh được là phẳng phiu, đi đôi giày da bóng loáng.
Lần trước Giản Thu tưởng là đi hẹn hò nên cố ý ăn diện, lại thành công cốc.
Lần này, kiểu gì anh ta cũng phải để Hà Gia biết anh ta đẹp trai thế nào.