Hiệu đính: Tao là bố mày
Hà Gia vừa đón nhận nụ hôn mạnh bạo của Tạ Khởi Tinh, vừa cẩn thận quan sát phản ứng Tạ Khởi Tinh: "Anh có thấy khó chịu ở đâu không?".
Tạ Khởi Tinh hầm hừ, không đáp Hà Gia, luồn tay vào áo Hà Gia sờ mó.
Hắn cho rằng đây là quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời bản thân, nên mỗi nụ hôn của hắn đều như thiêu như đốt, Hà Gia chợt thấy hối hận: nếu viên thuốc phải mất tận 24 giờ để phát huy tác dụng, vậy anh sẽ bị Tạ Khởi Tinh giao lưu đến tụt huyết áp ư?
Mà cho dù chỉ diễn ra trong vòng bốn năm giờ, ai mà chịu nổi?
Hà Gia tức khắc tuyệt vọng.
Cả về thể lực lẫn trí lực.
Tạ Khởi Tinh bỗng giật mình rồi khựng lại, Hà Gia vội ngẩng đầu nhìn hắn. Anh thấy mắt Tạ Khởi Tinh dại đi, ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó, anh ấy nhìn Hà Gia: "Hà Gia?".
"... Tạ Khởi Tinh?". Hà Gia tức khắc giương mắt: "Anh nhớ ra rồi?".
Tạ Khởi Tinh nhíu mày, xoa bóp trán, có vẻ anh ấy bị đau đầu. Hà Gia đang định cười như nắc nẻ, ai ngờ Tạ Khởi Tinh đột nhiên ngẩng đầu, bất mãn nhìn anh: "Vì sao em chủ động hôn hắn?".
"Hắn? Hắn là ai?"
Tạ Khởi Tinh chỉ bản thân.
Hà Gia: "...".
Tạ Khởi Tinh bực bội: "Kể cả phải đút thuốc, em cũng không được làm thế".
Hà Gia tức khắc gắt gỏng: "Anh cmn đừng có kiếm chuyện! Ông đây mà đánh được anh thì đã bóp mồm anh để nhét thuốc vào rồi!".
Tạ Khởi Tinh chợt siết chặt tay Hà Gia, cúi xuống hôn anh như xả giận, Hà Gia sửng sốt, thấp thỏm: "Bệ hạ?".
Tạ Khởi Tinh khịt mũi để thể hiện sự khẳng định.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Khởi Tinh lại buông lỏng tay, phì cười, áp trán lên trán Hà Gia: "Nhớ em".
Hà Gia trút được nỗi lo: "Đừng làm em sợ, em còn tưởng rằng thuốc có vấn đề".
Tạ Khởi Tinh hỏi: "Anh dọa em hồi nào?".
"Anh vừa giả vờ mất trí nhớ đó thôi."
Tạ Khởi Tinh cau mày: "Anh đâu có".
Đoạn, Tạ Khởi Tinh lại nắm chặt tay Hà Gia, lạnh lùng: "Ngươi muốn trẫm chết đến vậy sao?".
Bị Tạ Khởi Tinh gặm mồm một lúc thì Hà Gia mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
... Thuốc không chỉ có tác dụng chậm, mà còn bị ngắt quãng!
Bây giờ Tạ Khởi Tinh lúc nhớ lúc không, khi lãnh đạm khi dịu dàng, Hà Gia quyết định thây kệ, nằm hình chữ Đại (大) trên giường, để mặc anh ấy ôm hoặc hắn cắn.
Nửa giờ sau, thuốc mới phát huy tối đa hiệu quả, Hà Gia hỏi anh ấy: "Anh nhớ lại hết chưa?".
Tạ Khởi Tinh gật đầu, nằm vật ra bên cạnh Hà Gia: "... Mệt quá".
Hà Gia cười ha ha: "Chả thế thì sao? Kịch đổi mặt nạ còn không biến sắc nhanh đến thế... như thể anh vừa biểu diễn hội chứng rối loạn đa nhân cách trước mặt em vậy".
Tạ Khởi Tinh bật cười, lát sau bất đắc dĩ thở dài: "Tại sao anh cứ luôn ghen với chính mình?".
Hà Gia chắp tay trước ngực: "Kẻ thù lớn nhất của đời người chính là bản thân".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Hà Gia quay sang nhìn Tạ Khởi Tinh: "Nếu anh đã khôi phục kí ức thì tranh thủ đi cắt tóc đi, anh để tóc ngắn bô trai hơn".
"OK."
"Tạ Khởi Tinh?"
"Sao?"
Hà Gia đan tay với Tạ Khởi Tinh: "Em cũng nhớ anh".
Tạ Khởi Tinh nắm chặt tay.
Thật ra, đối với chuyện "luôn ghen với chính mình", Tạ Khởi Tinh có cách lí giải của riêng mình.
Sự chân thành của Hà Gia hừng hực tựa lửa cháy, tình yêu của anh cũng vô cùng thẳng thắn và kiên định. Được anh yêu, người nhạy cảm như Tạ Khởi Tinh cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ rằng mình bị phụ bạc.
Do đó, tuy hơi tự kiêu, nhưng ngoài chính mình ra, không ai có đủ tư cách khiến Tạ Khởi Tinh ghen.
"Tạ Khởi Tinh."
Hà Gia bỗng gọi anh ấy.
Tạ Khởi Tinh đáp lại, rồi nghe Hà Gia mắng anh ấy: "Ê cục nợ, anh nợ ông đây đấy".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Anh ấy vừa cứng lưỡi với lời nói của Hà Gia, vừa không kìm được nụ cười.
Hà Gia lăn qua, vùi mặt vào ngực Tạ Khởi Tinh. Tạ Khởi Tinh nhất thời xiêu lòng, ôm lấy Hà Gia.
Hà Gia khẽ gọi anh ấy: "Tạ Khởi Tinh".
"Ừ?"
"Anh đi nấu thịt kho tàu được không?"
Tạ Khởi Tinh lại cười hì, anh ấy xoa đầu chó của Hà Gia: "Được".
KẾT THÚC TOÀN VĂN.
Tác giả có lời muốn nói:
Huhuhu, hết rồi.
Chúc bạn Hà và bạn Tạ mãi mãi hạnh phúc bên nhau!
Cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt quãng thời gian vui vẻ vừa qua!