"Anh ngủ tại đây đi, tôi sang phòng dành cho khách ngủ nhé! Lấy lý do tôi bị cảm để không lây cho anh!" – Thấy cửa phòng tắm mở ra, Hiểu Thần đi ra bên ngoài Sở Tâm lam nhanh chóng lên tiếng.
"Cô muốn muốn gây thêm chuyện gì nữa?" – Tâm tình đã sẵn không vui vẻ, bị Tâm Lam làm phiền nên nhíu mày khó chịu, giọng điệu vô cùng khó chịu gắt gỏng.
"Tôi... Lỗi do anh chứ bộ, nếu anh yêu cô ấy sao ngay từ đầu không cưới cô gái đó mà lại cưới tôi. Dù tôi biết chúng ta là cái gì nhưng, với địa vị như anh cần gì danh phận của tôi!" – Sở tâm lam la hét lên, cô cảm thấy bất bình vì sao lỗi người khác lại bắt cô gánh chịu, vì sao người làm lỗi lại có thể lớn tiếng trách mắng cô chứ. Đang yên đang lành tự nhiên lại bị bắt vào thế khó xử như vậy.
"Cô thì cô biết cái gì! Bây giờ cô không nhớ gì cả thì hãy ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói đi. Cô chỉ cần an phận làm Tống thiếu phu nhân thôi, chuyện của tôi cô đừng quản và ngược lại chuyện của cô cũng không phải chuyện của tôi. Quan hệ của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch không hơn không kém!" – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn xoáy vào đôi mắt trong veo của Tâm Lam. Nghe anh nói cô như muốn mở miệng ra nói gì đó rồi lại thôi. Răng cô vô thức cắn môi mình đến đau nhói.
Tống Hiểu Thần có chút phật ý đi đến bên giường rồi nằm quay lưng lại với bên đối diện.
"Có ghế sofa nếu thích cô cứ bên đó mà ngủ!" – Tống Hiểu Thần không quay đầu lại ôn tồn bảo. Tâm tình anh cũng cực kỳ không tốt, sau lưng bị người khác giở trò là điều khiến Tống Hiểu Thần ghét nhất, nay còn bị quản giáo cả việc tự do nên anh không còn tâm trí chú ý đến tâm tình của người nào khác nữa.
"Anh, tại sao tôi phải ngủ sofa trong khi anh sung sướng với giường êm cơ chứ!" – Nói đoạn Tâm Lam cũng leo lên giường quay lưng về phía còn lại, lấy chiếc gối ôm tấn giữa hai người như kiểu phân chia lãnh thổ rõ ràng. Tức giận hậm hực cộng với việc lo lắng khi bên cạnh có một người khác khiến Tâm Lam không chợp được mắt.
Sở Tâm Lam nhàn nhạt nhìn người đàn ông nằm ngủ bên cạnh mình, hơi thở anh đều đều êm dịu, trong đầu cô văng vẳng thanh âm vừa chán ghét, vừa mệt mỏi của Tống Hiểu Thần "Cô chỉ cần an phận làm Tống thiếu phu nhân thôi, chuyện của tôi cô đừng quản và ngược lại chuyện của cô cũng không phải chuyện của tôi. Quan hệ của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch không hơn không kém!".
....
"Chào cô, là do không ngon giấc hay sao lại thức sớm vậy?" – Tống Hiểu Thiên nhàn nhạt cầm ly cafe nóng trên tay đi đến ngồi xuống chiếc ghế còn trống sau vườn. Dù trước hay sau khi đã kết hôn cùng với Tống Hiểu Thần nhưng anh vẫn không hề gọi cô bằng chị, ban đầu Sở Tâm Lam cũng có chút ngạc nhiên nhưng cô cũng không mấy quan tâm nên không nói đến.
"Chào cậu Hiểu Thiên, không tôi có thói quen thức sớm thôi, tản bộ hít thở không khí cũng tốt!" – Tâm Lam có chút giật mình nhưng nhanh chóng thể hiện nụ cười tươi đáp lại.
"Anh hai vẫn ngủ à?" - Tống Hiểu Thiên đặt ly cafe lên bàn, tự nhiên ngồi vào chiếc ghế trống còn lại, nhàn nhạt ung dung nhìn Sở Tâm Lam cười. Thói quen dậy sớm của cô khiến anh cảm thấy khá thú vị, trong trí nhớ Tống Hiểu Thiên, Triệu Khả Như là một con sâu ngủ, việc khó khăn nhất của cô chính là rời khỏi giường sớm, cô có thể thức rất khuya nên cư nhiên không thể dậy sớm. Quả thật mất trí nhớ khiến cô thành một người hoàn toàn xa lạ.
"Ừ anh ấy ban nãy thì vẫn còn ngủ!" – Tâm Lam vô thức quay lại nhìn về phía ban công phòng mình nhàn nhạt trả lời.
"Cô thay đổi nhiều thật đó, ngày trước nếu chưa qua 9h không bao giờ chị ra khỏi giường!" – Hiểu Thiên đưa ly cafe lên miệng uống, cố gắng khơi gợi câu chuyện.
"Vậy à! Tôi bây giờ lại thấy dậy sớm thì thời gian một ngày sẽ dài hơn. Mặc dù bây giờ tôi không biết dùng nó để làm cái gì!" – Tâm Lam cười khổ cúi đầu nhìn những con bướm còn đang vờn những bông hoa trước mặt. Cô từng thấy một ngày hai mươi tư giờ với cô là quá ít ỏi nhưng hiện tại cô chưa bao giờ nghĩ thời gian một ngày có thể dài đến như vậy.
"Những quyển sách cô thấy hài lòng không?" – Hiểu Thiên nhìn thấy ẩn ý trong ánh mắt đượm buồn của Tâm Lam, anh không hiểu lắm câu nói.
"À tôi vẫn chưa cảm ơn cậu nữa, cảm ơn cậu! Tôi rất thích tôi đã đọc xong hết rồi. Chúng thật hay!" – Nhắc đến sách mắt Tâm Lam sáng rực rỡ, cô dùng nụ cười tươi nhất có thể đối diện với Hiểu Thiên, anh nhìn thấy được rõ ý cười vui vẻ trong mắt cô, đã lâu rồi anh không nhìn thấy được nụ cười vô ưu như vậy, ánh mắt có chút ngất ngây nhìn cô.
"Đôi khi tôi nghĩ cô bị mất trí nhớ như vậy lại hay, chuyện không vui thì đều đã quên vả lại cô còn có thể cười tươi như vậy thật sự tôi rất mừng!" - Tống Hiểu Thiên cười nhạt nói, Triệu Khả Như mà anh biết không vô lo như Triệu Khả Như trước mặt anh, Triệu Khả Như mà anh biết sống trong sự tranh đấu mà lớn lên, mọi chuyện đối với cô không đơn giãn chỉ có hai màu đen và trắng.
Đứng trên ban công Hiểu Thần không nghe được cuộc nói chuyện của hai người nhưng có thể nhận ra không khí vui vẻ cũng như tâm tình rất tốt của hai người đột nhiên trong lòng anh có chút khó chịu.
"Tại sao với tôi cô chỉ có sợ hãi, chỉ có tranh cãi mà chưa bao giờ vui vẻ như vậy, còn dùng tâm tình vui vẻ đó đối xử với người khác như vậy!" – Hiểu Thần thầm nghĩ trong lòng, anh nhíu khẽ mày thử lục trong trí nhớ của mình đã bao giờ cô cười với anh như vậy hay chưa.
<dr.meohoang>