"Triệu tiểu thư, điện thoại của cô hiện đã bị hư hại cực kì nặng sau tai nạn nên Tống thiếu đã đổi cho cô một chiếc khác!" – Nhận điện thoại từ tay Dung Tẩu, Tâm Lam nhìn chiếc điện thoại mới tinh còn để trong họp mà ngập ngừng.
"Không sao như vậy thật tốt! Cảm ơn Dung tẩu!" – Tâm Lam vui vẻ nói, tâm tình đặc biệt tốt, cô không ngờ có ngày mình có thể sử dụng chiếc điện thoại đời mới nhất như vậy! Giá trị chiếc điện thoại này có thể nói bằng 4 tháng lương không ăn uống của cô công lại. Cầm trên tay tạo cho cô có cảm giác sống trong thân thể này cũng không hẳn là không tốt.
Tuy đã tiếp xúc qua một Triệu Khả Như ôn nhu ngày hôm qua, nhưng khi nghe được từ miệng cô nói tiếng cảm ơn bà vẫn không thích nghi được điều đó có chút ngập ngừng nhìn cô gái vui vẻ xem soi chiếc điện thoại trước mặt. Dung tẩu mang thức ăn đến rồi xin phép quay về nhà vì tầm hai giờ nữa sẽ có người đến đón Tâm Lam trở về nhà nên bà cần về nhà chuẩn bị một chút.
Tâm Lam cẩn thận quan sát Dung tẩu đi ra đóng cửa lại rồi cô mới đi ra bên ngoài ban công ngồi, quả thật thật phúc hắc, nhờ thân phận này mà Sở Tâm Lam cô đây mới cơ hội ở trong phòng VIP của bệnh viện có ban công, ghế bành như khách sạn nghỉ dưỡng. Suy nghĩ bâng quơ một thoáng liền nhớ ra mục đích thật sự mình cần có cái điện thoại, cô liền nhanh tay bấm vào số của chính mình, trong giây phút tiếng tuýt tuýt vang lên Sở Tâm Lam có cảm giác trái tim cô cũng đang bị bóp nghẹn lại.
"Alo! Đây là số điện thoại của Sở Tâm Lam!" – Một giọng nói nam trầm trầm vang lên trái tim Tâm Lam như ngừng đập, cô nhận ra giọng nói đó chính là Sở Tâm Lâm là em trai của mình.
"Chào cậu, tôi là bạn của Tâm Lam... Có thể cho tôi nói chuyện với cô ấy được hay không?" – Tâm Lam chậm rãi nói, cô nghĩ cô gái đảo hồn với mình chắc cũng đang hoảng hốt bên trong cơ thể và môi trường xa lạ như cô. Nếu như hai người gặp mặt nhau có thể tìm được cách trở lại đúng vị trí của mình.
"Chắc là không thể rồi, chị tôi hiện tại không thể nghe máy được!" – Sở Tâm Lâm thấp giọng nói, có thể nghe ra được sự buồn bã trong lời nói của đứa trẻ 15 tuổi.
"Cậu cứ đưa đi, nói với chị gái cậu Triệu Khả Như gọi cô ấy chắc chắn nghe máy!" – Tâm lam có chút hối hả. Cô tin chắc nếu Triệu Khả Như nghe người gọi đến là mình chắc chắn cho dù đang bấn loạn cũng sẽ nghe điện thoại ngay lập tức.
"Em e rằng không thể vì chị ấy... Chị ấy thật sự không gượng được nữa rồi, bác sĩ nói chị ấy khó mà tỉnh lại nữa rồi!" – Những lời Tâm Lâm nói khiến Tâm Lam như chết điếng, cái gì mà không thể tỉnh lại nữa rồi. Nghe tiếng thút thít của em trai trong điện thoại khiến trái tim Tâm Lam siết chặt đến mức nghẹn lại.
"Em nói cái gì? Em nói chị biết mọi người đang ở đâu!?" – Tâm Lam đứng bật dậy nói như hét toáng vào điện thoại.
"Chị ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh viện K!" – Đầu dây bên kia thều thào. Giọng nói ngắt quãng vì tiếng nấc nghẹn lại.
Tâm Lam vứt điện thoại sang bên, chộp lấy bộ quần áo Dung tẩu chuẩn bị sẵn để trên tủ thay vào liền lao đi đến bên phòng chăm sóc đặc biệt, vừa quẹo cua cô đã nhìn thấy dáng người tiều tụy của ba mình, đứa em nhỏ buồn bã nhìn vào bên trong, phóng theo tầm mắt Tâm Lam nhìn thấy một Sở Tâm Lam đang dây nhợ đầy người nằm đó. Trái tim Tâm Lam như rớt xuống, một cái cảm giác thật sự rất kì cục khi nhìn thấy chính mình đang nằm đó yếu ớt như ngọn đèn sắp cạn nhiên liệu.
"Chị là người vừa mới gọi cho chị em đúng không?" – Nhìn thấy Tâm Lam đứng nhìn chị gái mình có phần thương tâm, Tâm Lâm liền đánh tiếng hỏi thăm.
"À đúng rồi, chị của em vì sao lại như vậy?" – Tâm Lam có chút run rẩy trong giọng nói, cho dù cố gắng thể hiện sự tự nhiên nhất có thể.
"Chị em bị người ta tông phải... Hiện tại hôn mê sâu đang được theo dõi!" – Tâm Lâm rầu rĩ nói, nét thương tâm hiện rất rõ trên gương mặt người thiếu niên 15 tuổi.
"Có biết người đụng hay không?" – Sở Tâm Lam rụt rè hỏi đặt tay lên tấm kính ngăn cách phòng chăm sóc đặc biệt và bên ngoài. Bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
"Tống thị!" – Ba Tâm Lam nãy giờ ngồi im lặng bất thời lên tiếng. Tâm Lam như bị chấn động thân thể bất ngờ run lên khó kiểm soát, mắt cô kinh hoàng tột độ, đầu óc chợt quay cuồng lên, hình ảnh chiếc xe lao nhanh trên đường tông thẳng chính diện vào cô, cô bị hất tung lên không trung. Trong khoảnh khắc ấy Tâm Lam không còn cảm thấy đau đớn nữa, thân thể nhẹ hẫng, sau đó là mọi thứ xung quanh cô liền tối đen, tiếng ong ong khiến đầu cô đau nhói.
<dr.meohoang>