"Chúng ta về nhà thế nào nhỉ?" – Sở Tâm Lam nhìn quanh rồi vô thức nói.
"Tài xế sẽ đến đón chúng ta" – Tống Hiểu Thần nắm tay cô siết nhẹ như một thói quen đang trấn an cô nói. Anh cũng dần quen với biểu cảm lo lắng của cô gái này.
"Hiểu Thần!" – Cố Minh Ngạn nhẹ nhàng đến trước mặt hai người, ánh mắt nhu tình chứa đầy nước nhìn anh.
Tống Hiểu Thần liếc mắt rồi nắm tay Tâm Lam vẫn chưa biết chuyện gì, đi ra bên ngoài không quan tâm đến Cố Minh Ngạn.
"Anh! Tài xế có chút chuyện nên em đến đón hai người! Xe có chút kẹt nên đến trễ một chút!" – Tống Hiểu Thiên xuất hiện ôn tồn nói.
"Không sao! Chúng ta đi thôi. Khả Như có chút mệt mỏi sau chuyến bay dài nên về nhanh cho cô ấy nghỉ ngơi!" – Tống Hiểu Thần nói, ánh mắt liếc nhẹ Tâm Lam, sắc mặt cô quả thực hơi nhợt nhạt một phần do sốc nhiệt nhưng một phần do sự xuất hiện của Cố Minh Ngạn.
"Hiểu Thần em rất nhớ anh, em có chuyện muốn nói với anh!" – Cố Minh Ngạn lại muốn nói gì đó Tống Hiểu Thiên nhanh chóng tiến lên chặn giữa ba người rồi nhẹ nhàng nói.
"Xe em để phía trước anh lấy chạy về nhà đi, còn chuyện ở đây em giải quyết cho đừng để Kh... Thêm khó chịu" – Tống Hiểu Thiên vừa tính nói nhưng nhanh chóng thư lại, đưa chìa khóa xe cho tống Hiểu Thần, nhanh mắt liếc nhìn Tâm Lam rồi dời mắt nhanh đi.
"Được gặp cậu ở nhà sau!" – Hiểu Thần không suy nghĩ nhiều nói. Tay vẫn gắt gao nắm bàn tay nhỏ của Tâm Lam không buông, cô bị anh kéo đi không kịp phản ứng gì chỉ có thể gật nhẹ đầu chào với Tống Hiểu Thiên.
"Cô làm trò gì vậy? Chẳng phải chúng ta bảo sẽ làm có kế hoạch hay sao?" – Tống Hiểu Thiên nhìn 2 người đi xa rồi tức giận quay lại nói với Cố Minh Ngạn.
"Tôi..." – Cố Minh Ngạn có phần ấp úng nói.
"Tôi không quan tâm nếu cô muốn tôi giúp cô thì cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi còn nếu không... Cô cũng biết sự lạnh lùng của anh trai tôi đến mức nào chắc cô cũng rõ!" – Tống Hiểu Thiên nhếch môi cười nói rồi cũng quay người bước đi!
"Alo!" – Hiểu Thiên ngồi trên xe taxi nhận được điện thoại nhanh chóng bắt máy.
"Cái gì bệnh viện nào! Được tôi đến ngay!" – Mặt Hiểu Thiên tái nhợt, người anh run lên, không biết vì giận hay vì lo lắng nhưng anh không kiểm soát được cơ thể cứ thế run lên.
"Cho tôi đến bệnh viện Thành Đô nhanh lên một chút!" – Tống Hiểu Thiên dùng giọng nói có phần run rẩy nói với người tài xế taxi.
Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào hướng khác lao đi. Trong lòng Hiểu Thiên rối bời, anh nghĩ đến tình cảnh xấu nhất có thể xảy ra nhưng sau đó tự trấn an bản thân mình mọi chuyện rồi sẽ hoàn toàn không sao.
...
Sở Tâm Lam dần dần mở mắt dậy, đập vào mắt cô là trần cao màu trắng, những ánh đèn led trắng cứ thể gây gắt chiếu sáng xuống cô một cách chói mắt. Trong đầu cô nhớ lại chuyện xảy ra, cô cùng Tống Hiểu Thần lên xe Hiểu Thiên và đi về nhà bất ngờ đến đoạn ngã tư thì có một chiếc xe lao đến ngược chiều cứ thế đâm thẳng về phía xe của hai người, thân thể Tâm Lam cứ thế lịm đi sau đó cô hoàn toàn không còn biết gì nữa.
"Hiểu Thần... Hiểu Thần!" – Tâm Lam nhíu mày cố gắng lên tiếng, cô không biết Hiểu thần bây giờ như thế nào, nhưng thân thể cô lại trở nên nặng nề,mọi cử động đều đột nhiên trở nên khó khăn thật nhiều.
"Gọi bác sĩ nhanh lên, thiếu phu nhân tỉnh lại rồi!" – Nghe đâu đó tiếng huyên nào có người la lên, tiếng bước chân dồn dập cuối cùng Tâm Lam cũng ý thức được mình đang ở bên viện.
"Tống thiếu phu nhân cô có biết bây giờ là ngày hay đêm không?" – Bác sĩ bắt đầu hỏi những câu hỏi kiểm tra sự tỉnh táo của cô.
"Bây giờ là ban đêm!" – Tâm Lam nhìn ra cửa sổ cô phát hiện một màn đen đã bao phủ phía bên ngoài.
"Hiểu Thần thế nào? Tôi muốn đi gặp anh ấy! đầu tôi đau quá!" – Tâm Lam vừa nói, vừa đưa tay ôm đầu mình, đầu cô truyền đến một cơn đau như thể chết đi sống lại.
<dr. meohoang>