“Vâng! Ông Thạch Đại Phiên ở gần cuối làng!” – Tâm Lam nhỏ giọng nói như sợ Hiểu Thần sẽ lên cơn phát hỏa vì thật sự cô đã lôi anh đến đây. Hiểu Thần hừ một tiếng rồi bước xuống xe. Bộ độ vest đắc tiền cùng đôi giày tây bóng loáng của anh thật sự rất nổi bật tại nơi này vì chúng không hợp với khung cảnh xung quanh một chút nào.
“Đi đường nào?” – Tống Hiểu Thần nhíu mày khi thấy Sở Tâm Lam đang thừ người nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, Tâm Lam nhìn anh có chút e ngại.
“Hướng đó, người ta nói ông ấy ở trong ngôi nhà màu cam nổi bật nhất nên cứ đi lên đó rồi sẽ nhìn thấy!” – Tâm Lam nhanh chóng trã lời, tay vội chỉ con đường đi dần vào làng mà cô hỏi được của người địa phương.
“Vậy thì đi còn đứng đó làm gì!” – Hiểu Thần bước đi theo hướng Tâm Lam chỉ nhưng thấy cô vẫn đứng đó nên lạnh lùng liếc mắt nói. Sở Tâm Lam nhanh chóng lật đật chạy theo hai người cứ thế kẻ trước người sau đi theo con đường mòn, quả thực nơi này xe cộ không thể đi được.
“Này có thể cho tôi ngồi nghỉ một chút được không? Tôi mệt quá!” – Tâm Lam ngồi xuống một tảng đá bên đường dưới bống râm, tay ôm bụng cố gắng nhe răng cười. Tống Hiểu Thần xoay người lại im lặng ngồi xuống một tảng đá khác cách cô không xa.
“Sao cái làng này to dữ vậy! Đi mãi đi mãi chưa thấy nơi cần đến vậy!” – Tâm Lam càu nhàu như thể nói với người bên cạnh mà cũng như thể đang nói chuyện với chính mình. Rồi cô mở balo lấy hai chai nước lọc ra uống một hớp, đưa chai nước còn lại cho Tống Hiểu Thần.
“Anh uống không?” – Tống Hiểu Thần nhìn tay nước trên tay Tâm Lam rồi phớt lờ nhìn đi chỗ khác.
“Không uống thì thôi, ôi cái khung cảnh này thật thích! Chỉ tiếc haiz…” – Sở Tâm Lam bỉu môi nói, không chú ý đến anh nữa mà thoải mái nhìn xung quanh.
“Cô nghỉ xong chưa đi nhanh lên, tôi còn nhiều việc cần làm lắm!” - Tống Hiểu Thần thấy Tâm Lam tràn đầy khí thế liền nói.
“Anh ác vừa thôi, không phải tại anh tôi đâu có bị đau bao tử như vậy! Cho tôi nghỉ uống chút nước lọc cùng làm khó nữa!” – Tâm Lam cụt hứng nhét chai nước lại vào balo rồi vùng vằng đứng lên đi lên phía trước. Hiểu Thần nghe cô nói mới chợt nhận ra vẻ mặt đau khổ nhăn nhỏ mà vẫn cố gắng cười của cô là do đau, trong lòng anh dấy lên một chút cảm giác tội lỗi thấy cô bước ngang mình anh đưa tay vào túi tính đưa cô viên kẹo ban nãy nhân viên đưa anh thay tiền thừa trong trạm dừng chân nhưng rồi lại thôi.
Tiếp tục cuộc hành trình kẻ trước người sau nhưng đổi lại Tâm Lam lại là người đi trước, Hiểu Thần như một cái đuôi đi phía sau cô.
“Này!” – Tống Hiểu Thần lên tiếng gọi. Tâm Lam quay người lại nhìn anh áo vest cầm trên tay, caravat cũng đã tháo ra nhìn anh như vậy thật khiến cô có chút bồi hồi nhớ đến hình ảnh anh thường ngày của ngày trước.
“Bên kia mát cô ngồi nghỉ đi!” – Hiểu Thần chỉ cho Tâm Lam chỗ phiến đá rồi mình thì rẻ vào đường mòn dẫn lên một ngôi nhà, Tâm Lam ngẫn ngơ không hiểu chỉ biết lặng lẻ làm theo lời anh, sau đó anh quay trở lại – “Nè uống đi, sữa có thể giảm đau bao tử rất nhanh chóng!” – Đưa cho Tâm lam một cốc sữa, cô ngạc nhiên đến mức không chấp nhận được sự thật trước mắt cứ hết nhìn Tống Hiểu Thần lại đến nhìn cốc sữa trên tay anh - “Không uông tôi đem đổ nhé!”
“Uống chứ!” – Nghe Hiểu Thần nói cô giật mình cầm nhanh cốc sữa, sữa vẫn còn rất ấm.
“Sao anh biết trong nhà đó có sữa vậy?” – Sở Tâm Lam vừa uống vừa nói với hiểu Thần. Anh hất cằm chỉ cô mới nhìn thấy chiếc bản nho nhỏ đã bạc màu đi chỉ con lại mờ mờ phải quan sát kĩ lắm mới nhìn thấy được dòng chữ “sữa dê!”
Tam Lam gật gù rồi vui vẻ chú tâm và cốc sữa trong tay của mình, cô uống nó trong sự vui sướng hơn bao giờ hết, đôi má vì mệt vì nắng đã sớm ửng hồng kèm với đôi mắt sáng bừng khi được cứu đói khiến người khác có thể liên tưởng đến đứa bé lần đầu tiên được ăn đồ ngon, nên chẳng dám ăn vội mà thưởng thức từng chút một, sự vui sướng đều hiện rõ lên trên gương mặt.
“Cảm ơn anh nhiều, tôi quả thật rất lo nếu cứ đau như vậy thi tôi sẽ không đi xuống núi được quá!” – Tâm Lam đặt cốc sữa xuống tản đá, vui vẻ nói. Hiểu Thần lại đứng lên cằm cốc sữa rồi đem ngược lên ngôi nhà đó. Tự nhiên trong lòng Tâm Lam cảm thây vô cùng ấm áp, đã lâu lắm rồi từ khi cô tỉnh lại đến nay cô chưa cảm thấy ấm áp như vậy!
Đi mãi cuối cùng 2 người cũng nhìn thấy ngôi nhà màu cam rực rõ giữa những tán dây leo xanh rì.
“Thạch tiên sinh, ông có nhà không? Thạch tiên sinh!” – Tâm Lam đứng trước cửa lớn tiếng gọi mãi không thấy người bên trong đáp lại.
“Này cô cậu tìm ai!” - Bất ngờ một giọng nói trầm ồn phát ra từ phía sau khiến cả Tâm Lam và Hiểu Thần đều giật mình. Quay người lại phát hiện Thạch Đại Phiên đang đứng ngay sau bọn họ.
“Chào ông Thạch tiên sinh! Chúng cháu đến tìm ông ạ!” – Tâm Lam nhanh nhẹn nói trước.
“Coi bộ đi bộ cũng vất vã nhỉ? Vào nhà đi rồi nói!” – Thạch Đại Phiến mở cửa hàng rào hai người lặng lẻ chân trước chân sau bước vào. Bên trong hàng rào đày dây leo lại là những vườn rau nho nhỏ, mọi thứ chỉ vài cây nhưng có thể nhận ra có rất nhiều loại, nhận thấy sự chú ý của Tâm Lam Thạch Đại Phiến nói.
“Tôi tự trồng ít rau để ăn ở một mình ăn bao nhiêu, lâu lâu có người xuống dưới thì gửi mua đồ được!” - Ông ngồi xuống chiếc giường rất to đặt giữa sân, trên có một chiếc bàn kiểu Nhật cùng với một tách trà trên bàn. Hiểu Thần cũng Tâm Lam cũng nhanh chóng ngồi xuống.
<dr.meohoang>