• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh hoàn toàn không uống rượu!” – Sau khi buông cô ra, Tâm Lam thấp giọng hỏi.

“Lần trước tôi cũng đã hôn em nhu vậy!” – Hiểu Thần nói, giọng anh trầm xuống khá nhiều.

“Uhm!”

“Tôi không quan tâm nữa, tôi không suy nghĩ nữa, em giống với Khả Như cũng được hay em là Tâm Lam cũng được, tôi không quan tâm nữa! Tôi chỉ cần em ở bên cạnh tôi là được!” – Hiểu Thần nắm bờ vai Tâm Lam đưa cô đứng trước ánh mắt của anh. Ánh mắt đang chiến đấu cảm xúc của anh.

“Nếu… Nếu tôi nói với anh! Tôi là Khả Như thì anh có tin không?” – Tâm Lam ngập ngừng nói, cô có chút ngỡ ngàng trước câu nói của Hiểu Thần, cô cảm thấy một cõi ấm áp trong lòng đang lan ra rõ rệt.

“Tôi nguyên đêm qua đã suy nghĩ đều đó, và cảm thấy mình thật sự đã bị em làm cho đầu óc trở thành hồ đồ!” – Hiểu Thần trầm ngâm rồi nói, anh đã nghĩ đến chuyện này nhưng với đầu óc một người bình thường thì thật sự anh không nghĩ được rằng chuyện này có thể xảy ra trên đời dù chỉ là 1% cơ hội.

“Chuyện đúng khó tin nhưng thật sự…” – Câu nói của Tâm Lam chưa nói ra đến cửa miệng thì cửa phong bất ngờ mở ra thu hút sự chú ý của cả hai người.

“Hai người đang làm cái gì ở đây vậy?” – Lãnh Y Nặc mặt xanh tím biến sắc, giọng nói như xé tan không khí. – “Cô làm cái gì trong ngôi nhà này, trong phòng này!? Cô là đồ hồ ly tinh dụ dỗ người khác không thành còn cố gắng dể lên giường với người khác! Cái thứ đàn bà hồ ly!” – vừa nói Y Nặc như con thiêu thân lao thẳng về phía Tâm Lam mà đánh, do quá bất ngờ nên Tâm Lam chỉ có thể dùng tay đỡ những cú đánh tới tấp của Y Nặc.

“Con hồ ly, tao đánh cho mày lồi đuôi ra, mày chạy đâu, được may ngon mày chạy!” – Y Nặc không còn quan trọng đến thể diện của mình cũng như ánh nhìn của người khác về cô mà cứ thế chạy đến đánh tới tấp vào Tâm Lam.

“Y Nặc cô dừng tay lại!” – Hiểu Thần cố gắng tách Y Nặc ra đỡ đòn dùm Tâm Lam, ra sức hét lên.

“Anh tránh ra, anh còn bảo về con quỷ này! Anh tránh ra!” – Y Nặc cố gắng nhàu đến, không kiềm được nữa Tống Hiểu Thần dùng sức đẩy Y Nặc ra khiến cô té ngã nhào lên giường.

“Lãnh Y Nặc cô điên đủ chưa? Ai cho cô tự ý vào đây!” – Tống Hiểu Thần giận đến mức mắt long lên sồng sọc, nghiến răng nói, anh vẫn đang che cho Tâm Lam ở phía sau lưng phòng trường hợp Y Nặc lại lau lên nữa.

“Em… Em không lên được tại sao cô ấy lên được! Em mới là người anh sắp cưới làm vợ cơ mà!” – Lãnh Y Nặc ngồi trên giường uất ức, nước mắt như lăn dài trên gương mặt mỹ mìu.

Sự ồn ào trong phòng khiến mọi người trong nhà đều tập trung lại nơi đó, mọi người đều không hiểu chuyện gì đnag diễn ra trong căn phòng này nhưng nhìn thái độ cực kỳ tức giận của Hiểu Thần cũng biết Y Nặc đã làm sai chuyện gì đó rất kinh khủng nên chỉ biết im lặng!

“Cô cũng biết là vợ sắp cưới, có nghĩa là cô chưa phải vợ tôi! Cũng đồng nghĩa cô cũng là một người chã can hệ gì với tôi!” – Hiểu Thần đanh cứng lại nói.

“Anh… Sao anh lại nói với em như vậy, còn vài ngày nữa chúng ta đã đính hôn! Anh nỡ nói với em như vậy sao?” – Y Nặc khóc nấc lên.

“Còn vài ngày nữa cũng chưa gì chắc mà cô đã lên giọng như vậy tự rồi à? Cô tự tin tôi sẽ ưng thuận việc đính hôn hay sao?” – Hiểu Thần cười lạnh nói, anh hơi bước ra một chút mọi ngời đứng ngay cửa mới nhìn thấy Tâm Lam đang nhỏ bé đứng sau lưng anh.

“Tâm lam! Sao cô ở đây!” – Tống Hiểu Thiên bất ngờ lên tiếng, anh đã tìm cô cả đêm nhưng mãi không có tung tích nào ngờ cô lại ở ngay trong nhà này! Tâm Lam hướng ánh mắt Hiểu Thiên gật đầu nhưng cũng không lên tiếng nói gì

“Dì ơi, dì hãy làm chủ cho cháu huhu, dì phải làm chủ cho cháu, anh ấy bị con hồ ly tinh này lừa gạt rồi!” – Lãnh Y Nặc thật sự sợ đến xanh lè xanh lét so với bộ dạng dữ dằn ban nãy hoàn toàn khác xa nhau.

“Đừng khóc đừng khóc có ta ở đây! Đừng khóc!” – Tống phu nhân nãy giờ đứng bên ngoài quan sát tình hình nghe đứa cháu cưng cầu cứu khi tình hình quá đỗi căn thẳng đã nhanh chóng tiến vào trong ôm lấy cô.

“còn có chưa đến một tuần nữa đã là lễ đính hôn rồi, con đang nói cái gì vậy?” – Tống phu nhân có chút không hài lòng nhìn qua Tâm Lam rồi lướt ánh mắt về phía Hiểu Thần.

“Chuyện hôn sự là do mẹ tự quyết, con im lặng không phản đối không có nghĩa con đã đồng ý! Chuyện này hiện đang có rất đông người con thiết nghĩ cũng nên nói rõ. Chuyện đính hôn là mẹ tự hứa, mẹ tự đăng tin vậy mẹ cũng nên tìm một chú rể luôn thể!” – Hiểu Thần trầm mạc nhàn nhạt nói. Tất cả mọi người đều bất ngờ quay sang trố mắt nhìn Hiểu Thần, không nghĩ chuyện đính hôn lại là như vậy. Càng không nghĩ anh không nể chút thể diện Lãnh gia cũng như Tống phu nhân mà cự tuyệt hẳn.

“Con nói năng cái gì vậy! Con vì cô ta nên mới như vậy có phải không?” – Tống phu nhân giận tím mặt nhưng vẫn cố kiềm chế hơi tiếng nhã nhặn nói.

“Chuyện này không liên quan Tâm Lam!” – Hiểu Thần xoay người nhìn Tâm Lam đang đứng im lặng phía sau lưng anh, hai ánh mắt nhìn nhau anh khẽ mỉm cười trấn an cô.

“Đồ hồ ly tinh! Huuhu anh ấy bị con hồ ly tinh đó bỏ bùa rồi!” – Y Nặc khóc rống lên.

“Dù con không cưới Y Nặc mẹ cũng không bao giờ chấp nhận hạn phụ nữ như cô ta bước vào ngôi nhà này!” – Tống phu nhân giận rung người nói.

“Mẹ!” – Cả hai âm thanh cũng vang lên, cả Hiểu Thần cũng Hiểu Thiên đều lớn tiếng nói, hai người nhìn nhau, Hiểu Thần khẽ nhíu mày.

<dr.meohoang>



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK