"Hiểu Thần anh không nhớ em sao, người ta nhớ anh muốn chết hơn tháng nay anh không chịu đến gặp người ta gì hết trơn hà, cho nên người ta hôm nay liền phải chạy đến đây để gặp anh." – Cố Minh Ngạn vừa nhìn thấy cánh cửa đóng lại liền chạy đến sà vào lòng Tống Hiểu Thần.
"Cô làm loạn đủ chưa?" – Vẫn giữ thái độ nhàn nhạt giọng nói lạnh lùng.
"Tại người ta nhớ anh quá mà!!!!" – Giọng nói nũng nịu khiến người nghe cảm thấy mềm yếu như chú mèo nhỏ nay lại trở nên vô cùng đáng ghét trong mắt Tống Hiểu Thần.
"Tôi đã nói cô nên biết thân phận của mình nhưng cô vẫn cứ nghĩ sau lưng tôi làm những chuyện gì tôi không biết hay sao?" – Giọng điệu dần mất kiên nhẫn của Tống Hiểu Thần thể hiện rất rõ ràng, ánh mắt anh ngoài tia lạnh lùng không hề có bất kỳ một chút tình cảm nào.
"Không em đâu có làm gì?" – Cố Minh Ngạn thoáng giật mình sợ sệt, cô khẽ rùng mình nhưng nhanh chóng dùng dáng vẻ ủy mị của mình che giấu đi.
"Cố Minh Ngạn, tôi nói cho cô biết cô đã đẩy đến giới hạn chịu đựng của tôi rồi nên cô tự liệu bản thân mình, đừng cố ý xuất hiện trước mặt tôi nữa!"- Tống Hiểu Thần dùng tay đẩy Cố Minh Ngạn ra
"Ý anh là thế nào? Em nào có làm gì!!!" – Cố Minh Ngạn tỏ vẻ nhu nhược nhìn vô cùng đáng thương. – "Em yêu anh thế nào anh không rõ hay sao! Anh đừng như vậy mà em biết anh cũng yêu em mà đúng không? Anh chỉ đang dỗi em thôi đúng không?"
"Yêu! Cô đừng buồn cười như vậy, ngay từ lúc đầu mối quan hệ của chúng ta là một cuộc trao đổi không phải sao! Tôi cho cô tiền bạc, cứu cái công ty của gia đình cô, cô cho tôi cơ thể. Không phải như vậy sao?" – Tống Hiểu Thần cười tỏ rõ thái độ khinh thường trong mắt.
"không em không tin, anh chắc chắn có tình cảm với em nếu không anh sẽ không bên cạnh em lâu như vậy những chuyện tình của anh đều chóng vánh âu chỉ có em là lâu như vậy!" – Cố Minh Nhạn nước mắt đầy mặt, hai tay cô cố gắng ôm choàng qua cổ Tống Hiểu Thần.
"Đơn giản vì cô ngoan ngoãn biết thân phận, nhưng hiện tại cô không còn biết an phận nữa!" – Tống Hiểu Thần nhíu mày độ chán ghét tăng cao trong lời nói cũng như nét mặt.
"Tại vì Triệu Khả Như thay đổi nên anh mới như vậy với em đúng không?" – Cố Minh Nhạn rũ rượi khóc thương, nước mắt rơi lả chả trên gương mặt được trang điểm vô cùng kỹ càng.
"Do bản thân cô không liên quan gì đến Khả Như cả, do cô không biết nơi nào thuộc về mình mà thôi!" - Tống Hiểu Thần nghe cô nói như vậy khẽ nhíu mày, sự chán ghét khó chịu gần như lên đến cực điểm. Dùng tay đẩy người Cố Minh Ngạn ra.
"Xin anh cho em thêm cơ hội, xin anh đó tha cho em lần này đi em sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa, không uy hiếp cô ấy nữa, ngoan ngoãn làm người tình bí mật của anh!" – Cố Minh Ngạn đi đến trước mặt Tống Hiểu Thần cố gắng cầu xin.
"Tôi không cho ai 2 cơ hội cả, tự cô làm tự cô chịu! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi có khả năng giúp Cố gia cũng có khả năng làm nó trở thành con số 0. Nên cô hãy ngoan ngoãn đi!" – Tống Hiểu Thần nói đoạn, vuốt áo vest thẳng lại đến bên bàn nhấn nút điện thoại nội bộ.
"Tiễn Cố tiểu thư ra ngoài!" – Nói với thư kí bên ngoài qua điện thoại.
"Tổng giám đốc có... Có Triệu tiểu thư đợi ngài bên ngoài khá lâu rồi ạ!" – Thư kí nói vào điện thoại, ánh mắt vô cùng ngại ngùng nhìn về hướng Sở Tâm Lam đang ngồi đợi. Trong lòng thầm nghĩ sao hôm nay phụ nữ bên cạnh giám đốc lũ lượt kéo đến công ty thế này, nhìn người ngồi đợi dáng vẻ thanh cao như vậy thật không biết là tiểu thư gia đình nào. Gương mặt cô lại xinh đẹp đến như vậy, phụ nữ bên cạnh Tống thiếu luôn luôn thuộc dạng xinh đẹp có thừa mà.
Sở Tâm Lam đến tính gặp Tống Hiểu Thần nói vài chuyện, nhưng biết anh có khách liền ôn nhu ngồi bên ngoài đợi.
"Triệu tiểu thư?" – Tống Hiểu Thần nhíu mày suy nghĩ đến Triệu Khả Như nhưng nhanh chóng gạt đi ý nghĩ đó vì tin rằng cô ấy sẽ không chủ động đến gặp mình sau chuyện ngày hôm đó, còn nếu có thì phải là Tống thiếu phu nhân chứ.
"Dạ cô ấy bảo tên là Triệu Khả Như! Không hẹn trước, nên nếu giám đốc không muốn gặp tôi sẽ nói với cô ấy!" - Thư ký thấp giọng nói để Sở Tâm Lam đang ngồi kia không thể nghe thấy được.
"Khả Như" – Nhìn lên đồng hồ cũng gần đến giờ nghỉ trưa vội nói với thư kí – "Gọi điện thoại đặt bàn cho tôi tại nhà hàng Nhật đi, à sau khi tôi đi khỏi hãy cho người tiễn Cố tiểu thư xuống đừng để cô ấy làm ồn ào. Nếu cần thì bịt miệng lại!"- Vừa nói vừa đưa ánh mắt chán ghét nhìn Cố Minh Ngạn đang làm vẻ ủy khúc đau khổ trước mặt. Nghe Hiểu Thần nói, Minh Ngạn trợn mắt như không tin vào những gì mình nghe. Trong lòng thầm hận Triệu Khả Như vô cùng, chỉ vì cô ta xuất hiện Tống Hiểu Thần liền đối xử với cô như vậy.
"Anh sợ Khả Như biết em ở đây hay sao? Quả thật vì cô ấy nên anh mới bỏ qua em mà!" – Minh Ngạn khóc ngất lên, ánh mắt thù hận hiện sâu khi nói đến Triệu Khả Như. Không quan tâm đến lời nói của Cố Minh Ngạn, Tống Hiểu Thần bước ra bên ngoài.
<dr.meohoang>