• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi bảo bối của ta, con nỡ lòng bỏ rơi bà nội hay sao? Để xem con sống dạo này bên ai kia có tốt không?” – Tống phu nhân xuýt soa đứa cháu nhỏ.

“Con chào mẹ!” – Tâm Lam chậm rãi đến bên nói.

“Không dám, đừng tùy tiện gọi như vậy!” – Tống phu nhân liếc mắt nhìn Tâm Lam.

“Mẹ đừng như vậy! Con biết chúng ta có sự hiểu lầm nào đó, con tin mẹ cho con một cơ hội chúng ta có thể sống hòa thuận mà!” - Tâm Lam thấp giọng nói, giọng chưa chan sự nài nỉ ánh mát hy vọng nhìn Tống phu nhân.

“Hứ, tôi xin lỗi Sở tiểu thư, Tống gia không chứa nỗi cô! Cô thật lợi hại một thoáng đã cướp đi con trai cả cháu trai của tôi, giờ cô còn muốn gì nữa? Muốn cái nhà này luôn thì cô mới vừa lòng hả dạ hay sao?” – Tống phu nhân giọng nói đầy sự chán ghét.

“Lan tẩu mang tiểu Uy vào trong chơi nhé!” – Tâm Lam quy sang nói với Lan tẩu.

“Cô là ai mà ra lệnh trong cái nhà này!” – Tống phu nhân có vẻ tức giận.

“Mẹ chuyện người lớn không nên nói những lời này cho trẻ con nghe, mẹ muốn la rầy con thế nào cũng được nhưng hãy để tiểu Uy đi ra chỗ khác mẹ nhé!” – Tâm Lam khẩn trương nói, quả thật cô rất sợ khi mà những lời cay nghiệt củ người lớn nói ra trước mặt tiểu Uy.

“Hứ!’- Tống phu nhân bực bội đứng lên.

“Thưa mẹ làm thế nào thì mẹ mới chịu chấp nhận con!” - Sở Tâm Lam thấp giọng nói.

“Cô phải biết Tống gia là nhà quyền thế ra sao! Cô lấy thân phận gì mà sánh đôi cũng Hiểu Thần! chưa kể cô còn kích động Hiểu Thiên, một đứa ngoan hiền như Hiểu Thiên! Cô nói tôi làm sao chấp nhận được cô!” – Nói đoạn bà Tống đi vào bên trong phòng đóng cửa phòng lại. Để lại Sở Tâm Lam ngồi một mình trầm lặng bên ngoài.

Sống qua hai kiếp người làm sao cô không hiểu được tính tình của người mẹ chồng này. Với bà quan trọng nhất là Tống gia mọi thứ đều suy cho cùng là vì Tống gia cả bản thân mình bà sẽ không màng đến. Đại diện cho Tống gia chính là Hiểu Thần cũng có thể xem là mặt mũi của Tống gia. Nhưng từ nhỏ tính cách của Hiểu Thần đã không dễ ưng thuận nên việc anh xa cách với mẹ mình đã làm bà rất buồn, duy có Tống Hiểu Thiên như một niềm an ủi cho bà phần nào.

Do biết điều đó Sở Tâm Lam cố gắng lôi kéo Tống Hiểu Thần cùng Tống Hiểu Thiên cố gắng về Tống gia thường xuyên hơn. Chỉ cần có mặt cả hai người bọn họ ở nhà Tống phu nhân cũng không bài xích đuổi cô về như khi cô đến một mình nữa. Nhưng nói đến chấp nhận cô thì thật sự là chưa từng.

…..

“Chúc mừng sinh nhật Tống phu nhân! Hôm nay trong bà thật rạng rỡ!” – Ngụy phu nhân là bạn ủa Tống phu nhân vui vẻ đến chúc mừng.

Hôm nay Tống gia có tiệc mừng thọ cho Tống phu nhân được tổ chức vô cùng náo nhiệt, rất nhiều phu nhân tiểu thư quyền quý đến góp mặt cũng như chúc tụng.

“Nhìn mặt bà hồng hào như vậy chắc là do nhà mới có dâu con nên mới được như vậy phải không?”

“Con dâu mới của bà là tiểu thư nhà nao? Sao ko thấy bà đãi tiệc giới thiệu!”

“Nhìn trên báo chí thấy cũng không phải đặc sắc lắm sao Hiểu Thần nhìn trúng vậy?”

“Chuyện của bọn trẻ tôi không quản được!” – Tống phu nhân cúi đầu xấu hổ với bà việc bị hỏi về đứa con dâu mà bà không công nhận.

“Quả thật cứ nghĩ một người xuất chúng như Hiểu Thần phải chọn một người xứng đang hơn chứ! Tôi còn tính làm mai Lâm tiểu thư nhà của Lâm thị đó! Con gái duy nhất sau này chắc chắn là người thừa kế Lâm gia rồi! vậy mà…” – Một vị phu nhân tiếc lắc đầu chép miệng.

Tống Phu nhân gượng cười, mặt mày méo mó, trong lòng thầm mắng chửi sở Tâm Lam, do cô nên bà mới lâm vào cái hoàn cảnh này.

“Mẹ! Mời mẹ với các dì các cô ra ngoài sân ạ!”- Tống Hiểu Thiên gương mặt hớn hở nói.

“Cháo Hiểu Thiên, càng ngày con càng khôi ngô quá!”

“Dạ con xin cảm ơn! Mọi người nhanh ra đây!” – Nói đoạn trong giọng điều đầy sự gấp gáp. Tống phu nhân nhanh chóng theo anh đi ra sân. Khi bà vừa đi ra bên ngoài, hướng sân khấu nơi để chiếc bánh kem cao ngất cùng dàn ly sampanh bất ngờ vang lên tiếng nói.

“Xin kính chào quý ông, quý bà những vị khách quý có mặt trong buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay của mẹ chúng tôi.!” – Sở Tâm Lam khả ái đứng trên bục cao nói, gương mặt trang điểm hoa lệ cùng bộ váy trang nhã tuy không cầu kỳ nhưng lại khiến cô trở nên vô cùng thanh tú!

“Vâng mẹ chúng tôi hay mọi người đều biết là Tống phu nhân đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp và thông mình nên mói có thể sinh ra 2 người con trai vô cùng ưu tú như Hiểu Thần và Hiểu Thiên đây. Bên cạnh đó còn phải nói đến khả năng quản lý trong ngoài Tống gia, một mình bà lo trong lo ngoài nên Tống gia mới có được sự êm ấm và hạnh phúc như thế này. Và hơn thế nữa mẹ ơi trong mắt của chúng con đặt biệt là con thấy mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp nhất, quý phái nhất! Do đó nhân dịp hôm nay con có một món quà muốn dành cho mẹ!” – Nói đoạn đèn của cả khoảnh sân vườn vụt tắt, một ánh đèn rực rỡ phát sáng lên đó chính là một bộ trang phục được thiết kế rất đặc biệt được chiếu sáng bởi những ánh đèn pha do đó những hạt pha lê đính trên váy vô cùng lấp lánh khiến cho người nhìn nghĩ đến những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Mọi người đều xuýt xoa nhìn chiếc váy không rời mặt, quả thật rất đẹp rất lộng lẫy.

“Mẹ ơi, con thấy chiếc váy này quá xinh đjep quá cao quý chỉ có thể là mẹ mới phù hợp mặc nó mà thôi!” – Tâm Lam cười nói ánh đèn pha chia hai 1 cái vẫn chiếu vào chiếc váy nhứng cái còn lại thì chiếu đến chỗ Tống phu nhân!

“Thì ra con dâu của bà là nhà thiết kế trẻ Sở Tâm Lam mà báo chí vẫn khen như một hiện tượng thời trang! Bà giấu kỹ quá nha!”

“Bà là sướng nhất rối đó! Có người con dâu tài giỏi như vậy!”

Nhưng người bạn xung quanh Tống phu nhân không ngứt lời khen ngợi, khiến bà từ việc ngỡ ngàng rồi cảm động lại xen chút sự hãnh diện bên trong đó.

“Mẹ ơi! Đi cùng con nhé!” – Tống Hiểu Thiên nhẹ nâng tay bà dìu đến bên cạnh chiếc váy!

“Mẹ đi thay thử nhé!” – Tống HIểu Thần gợi ý. Mọi ngừi xung quanh cũng nhốn nháo ai cũng muốn được nhìn thật sự chiếc váy trên người Tống phu nhân. Bà khẽ gật đầu lan tẩu nhanh chóng dìu bà vào trong.

Chẳng bao lâu Tống phu nhân trở lại với bộ dạ hội áo màu đen tuyền nhưng lại vô cùng lấp lánh mà lại không lòe loẹt!

“Chúng mừng sinh nhật mẹ!” – Nói đoạn Tống Hiểu Thần đeo vào cổ bà một vòng cổ bằng hạt ngọc trai đen vòng cổ này tháng trước bán đấu giá, giá khởi điểm đã 10 vạn nên giá trị của nó phải nói là cao ngất. Mọi người bên dưới xì xầm.

Tống phu nhân vui vẻ cười đến miệng ngoác cả hai bên. Vẻ mặt tràn đầy sự hạnh phúc và mãn nguyện.

“Em dùng cách này thật sự thu phục mẹ anh một cách dễ dàng!” – Tống Hiểu Thần ghé tai nói nhỏ với Tâm Lam. Cô chỉ khẽ cười, nếu sống qua 2 kiếp mà cô không biết mẹ chồng muốn gì nhất thì thật sự quá uổng phí một kiếp này!

<dr.meohoang>

- The end -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang