Dập đầu ba cái vang dội?!Không chỉ thôn dân đang vây xem mà ngay cả người họ Triệu đang đứng ở đây cũng đều khiếp sợ không thôi.
Chu Minh Lan trộm kéo kéo cảnh tay Triệu Đào Hoa nhỏ giọng hỏi: “Con gái, nếu không chúng ta vẫn là thôi đi.
”Rốt cuộc nhà họ Thẩm kia là họ hàng với quan lớn hiện tại ở Kinh Thị, vạn nhất nhà bọn họ đem đối phương chọc giận, đến lúc đó có người tìm nhà bọn họ tính sổ thì phiền toái.
Triệu Đào Hoa vỗ nhẹ mu bàn tay an ủi Chu Minh Lan, đồng thời ánh mắt cô nhìn về phía Thẩm Thiên Bách càng sáng thêm, “Vì loại người như anh tự sát là quyết định sai lầm nhất của tôi.
Ban đầu tôi định nhịn xuống khẩu khí này thành toàn cho hai người, nhưng hiện tại anh lại một tấc muốn tiến thêm một bước, còn định hủy thanh danh của tôi, vậy thì đừng trách tôi không nhớ tình cũ.
”Lời nói của Triệu Đào Hoa lộ ra tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ, nhưng lại chọc vào tâm, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người ở đây nhìn về phía Thẩm Thiên Bách nhiều thêm một phần khiển trách.
Chu Minh Lan thì lại khinh bỉ chính mình vừa mới yếu đuối, liền tính nhà họ Thẩm kia có năng lực thì bọn họ lại có thể như thế nào? Dám bắt nạt con gái bà là không được!Đối mặt với những ánh mắt không tốt đẹp xung quanh, Thẩm Thiên Bách nhắm chặt môi mỏng vẫn luôn không hé răng.
Tục ngữ nói dưới đầu gối nam nhân có vàng, mọi người đều biết, hắn là một kẻ coi lòng tự trọng còn quan trọng hơn cả mạng, hắn đâu có thể dễ dàng quỳ xuống như vậy?Mọi người ở đây cho rằng Thẩm Thiên Bách sẽ cường ngạnh cho qua thì hắn đột nhiên nắm chặt tay, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Triệu Đào Hoa, cắn răng mắng : “Cô là kẻ thâm thần, cô muốn tôi quỳ xuống? Không có cửa đâu!”Nói xong, cũng bất chấp mất mặt hay không Thẩm Thiên Bách liền xoay người chạy đi, phảng phất giống như phía sau có chó dại đuổi theo.
Thân ảnh vừa đơn bạc vừa quật cường của hắn “xoát xoát xoát” chạy nhanh, nháy mắt đã biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
“……”“……”.
Danh Sách Chương: