Buổi trưa ngày hôm sau, dưới tán cây hòe chỗ cửa thôn.
Vương Tiểu Vân ngồi trên một cục đá lớn, đang cùng người trong thôn thổi phồng tin tức cháu trai nhà chồng mình sắp sửa tới Đông Sơn Truân làm thanh niên trí thức.
Trong lời nói của bà ta chính là nồng đậm kiêu ngạo, bà ta nói giống như không phải họ hàng mà giống như đang tự hào nói về con trai mình đẻ ra vậy.
Bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời của bà ta rất nhanh rước lấy sự phản cảm của những người khác.
Cùng ngồi dưới tán cây đại thụ, Tôn Lan Hà nhịn không được trợn trắng mắt, bà bĩu môi âm dương quái khí noi : “Cái gì vậy~ có chút người cũng thật biết thổi, phỏng chừng con rận trong nhà đều có hai mí mắt đi? Có thời gian ở chỗ này thổi phồng, còn không bằng về nhà sớm một chút coi chừng cậu con trai thiếu đạo đức kia của mình đi.
”Theo giọng nói của bà rơi xuống, nguyên bản không khí đang náo nhiệt nháy mắt cứng lại, mọi người ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi đều không dám nói gì.
Vương Tiểu Vân thu lại tươi cười trên mặt, hai xay xoa eo tức giận hỏi : “Cô nói ai thiếu đạo đức? Cô có bản lĩnh lặp lại một lần nữa cho tôi?”Tôn Lan Hà là quả phụ trong đồn điền, khi bà mới hơn hai mươi tuổi nam nhân trong nhà đã chết, vì sống sót, bà đã luyện cho mình một trương miệng sắt, cho tới bây giờ khi cùng người trong đồn điền cãi nhau còn chưa thua bao giờ.
Bà thấy đối phương chống nạnh, vì thế liền ưỡn ngực cũng đi theo chống nạnh.
“Người tôi nói chính là Thẩm Thiên Bách con trai yêu quý của cô, cô có thể làm gì tôi? Cô không cho tôi càng muốn nói! Hắn cùng Triệu Miêu Miêu làm giày rách, thật không biết xấu hổ!”“Cô nói gì? Đây là ý gì?” Vương Tiểu Vân nhăn lại hai mày, vẻ mặt mộng bức.
Bởi vì hai ngày này bà ta vẫn luôn bận việc ở trong nhà, cho nên bà chỉ biết con trai yêu quý của mình cùng Triệu Chính Nam đánh nhau, còn tình hình cụ thể và tỉ mỉ lại một mức không rõ ràng lắm.
.
Danh Sách Chương: