Chu Minh Lan không quan tâm đến ồn ào chung quanh, bà ra hiệu cho Triệu Đào Hoa cùng mình nhau đem lão thái thái nâng dậy tới.
Được mệnh lệnh, Triệu Đào Hoa tiến lên hai bước nâng lão thái thái đứng lên, đồng thời còn không quên cẩn thận phủi đi tro bụi trên người bà nội.
Giờ khắc này, cô thật sự đau lòng cho bà cụ, tuy rằng cô không phải là nguyên thân, nhưng chuyện này nhiều ít có quan hệ với cô, cô để cho một bà cụ hơn năm mươi tuổi khóc lóc thảm thiết đến như vậy, chóp mũi nhỏ của Triệu Đào Hoa dần dần chua xót lên.
“Bà nội, bà không sao chứ? Bà có bị thương chỗ nào hay không?”Thấy cháu gái đỏ chóp mũi mắt nóng doanh tròng, Tiền Bảo Như kinh ngạc tròn mắt, ngay sau đó bà đứng dậy, lòng đầy căm phẫn lên tiếng : “Bà không có việc gì, chúng ta đi! Bà đảo muốn nhìn cái tên VươngDdũng Cường kia rốt cuộc muốn làm gì!”Tính cách lão thái thái tính gở ngày thường bà rất ít ra cửa, hiện giờ vì cháu trai bà bước ra khỏi cửa làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngoài ý muốn, đồng thời cảm thấy những việc người nhà họ Thẩm làm đã làm cho bà cụ khó thở.
Tuy rằng ngoài miệng mọi ngừi đều kêu gào đến vui vẻ, nhưng thật sự muốn động đến nhà họ Thẩm thì lại không có ai dám đi theo.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt của mọi người, ba người nhà họ Triệu nâng nhau đi ra khỏi cửa, trong bóng dáng tương thương của bọn họ lộ ra cứng rắn quật cường.
Thẳng đến khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, Tiền Bảo Như mới duỗi tay xoa xoa khóe mắt, trên mặt đã sớm không còn chút bi phẫn nào giống như vừa rồi.
Bà nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn Chu Minh Lan, “Con lúc nãy đỡ mẹ hơi sớm, lần sau nhớ nhìn ánh mắt mẹ mà hành động.
”Nói xong, bà nhìn về phía Triệu Đào Hoa, đáy mắt lộ ra một chút tán thưởng, “Đào Hoa lần này biểu hiện không tồi, ngày thường bà bảo con khóc con cũng khóc không ra, lần này khóc rất giống.
”“……” Triệu Đào Hoa chớp chớp mắt đẹp, có chút phát ngốc.
Chính mình đó là thật khóc, không phải diễn.
Còn có, hiện tại là tình huống như thế nào?Sợ bại lộ thân phận thật sự, cô không dám đặt câu hỏi.
.
Danh Sách Chương: