Vợ chủ nhiệm vừa nghe lời này liền càng sốt ruột, nếu thật sự có người ở chỗ này xảy ra chuyện, cuối cùng nước miếng của thôn dân nhất định dừng ở trên người chồng của cô a.
Bởi vậy, cô ấy ở trong lòng đem Vương Dũng Cường mắng cái máu chó đầy đầu, chỉ mong chuyện này đừng đem chồng cô ấy liên lụy đi vào.
Vì thế cô ấy đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Triệu Đào Hoa là người có thân thể khỏe mạnh duy nhất ở đây, cũng mềm giọng nói: “em gái, em mau khuyên nhủ bọn họ, trời nóng như vạy, em cũng không hy vọng bọn họ xảy ra việc gì đi?”Triệu Đào Hoa nhận được ánh mắt cảnh cáo của bà nội, cô nhấp chặt môi anh đào, kéo xuống khăn lụa trên cổ, “Thím, cháu chính là không muốn sống nữa, hôm nay Vương Dũng Cường không thả anh hai cháu ra, cháu liền đến cái cây bên cạnh này lại thắt cổ một lần nữa đi!”Vết thương trên cổ Triệ Đào Hoa trông vẫn ghê người như mấy hôm trước, vợ chủ nhiệm sau khi nhìn thấy trong lòng cô ấy nhảy lên thình thịch, nháy mắt tinh thần trọng nghĩa tăng mạnh.
Đây rõ ràng chính là hai nhà Vương Thẩm bắt nạt người khác a!Cho dù bọn họ có họ hàng ở Kinh Thị thì lại làm sao?“Mọi ngươi chờ! Việc này hôm nay tôi quản định rồi!”Nói xong, cô ấy trầm khuôn mặt đi vào trong văn phòng cách / ủy.
Một đám người đi rồi, Chu Minh Lan lặng lẽ lau khóe mắt nhỏ giọng hỏi Tiền Bảo Như, “Mẹ, cô ấy là ai mẹ biết không?”Tiền Bảo Như lắc đầu, tỏ vẻ chính mình mỗi ngày không ra khỏi cửa, làm sao biết đây là ai?Bất quá người này dám quản việc nhà bà, thân phận khẳng định không đơn giản.
Chỉ một lát sau, vợ chủ nhiệm mang theo chủ nhiệm cách / ủy Ngô Quảng Ninh ra tới.
Thấy người đến là chủ nhiệm, Chu Minh Lan lập tức cất cao tiếng, khóc đến càng hoan.
Ngô Quảng Ninh cũng mới vừa nghe vợ mình nói đến việc làm của Vương Dũng Cường.
Hắn xoa xoa cái trán phát đau, vội vàng lên tiếng an ủi mấy người nhà họ Triệu : “Tôi là chủ nhiệm Ngô Quảng Ninh, mọi người đừng khóc nữa, có gì ủy khuất cứ việc nói với tôi, tôi sẽ làm chủ cho mọi người!”.
Danh Sách Chương: