Người đến kẻ đi lũ lượt như chảy hội.
Bạch Đan Đan dù là tiểu thư của Hầu phủ nhưng ăn mặc lại hết sức bình thường nên khi nàng xuất hiện mọi người hầu như không để ý đến.
Nàng đi đi lại lại một vòng trong tiệm, phát hiện Ngàn Trâm các không hổ danh là một thương hội lớn nhất Nam Việt quốc, những loại cây thuốc mà nàng cần hầu như đều có ở đây... Chỉ có điều là giá cả có vẻ...
Ví dụ như cây thuốc " tử tô thảo" đã cần 10 lượng bạc 1 cây.... " hỏa hướng hoa " 8 lượng bạc 1 bông....
Đấy mới chỉ là những loại có phẩm chất kém nhất, phẩm chất tốt hơn chút thì giá của nó sẽ đắt lên gấp mấy lần.
Mà theo như những gì ghi trên " Thiên hoàng cửu biến " thì mới riêng hai loại này thôi thì mỗi loại đã đều cần phải có 100 phần rồi... còn chưa kể những cây thuốc có phẩm chất cao hơn... Muốn mua đủ tất cả thì ít nhất cũng cần ba vạn lượng bạc.
Bạch Đan Đan sờ vào cái túi tiền lép xẹp của mình mà thấy lòng nặng trĩu.
Trước khi đi ra ngoài, nàng hỏi qua Tiểu Vy thì mới biết nàng ngự phong Trường Lạc quận chúa này nghèo đến mức không thể nghèo hơn rồi.
Từ khi Bạch Lưu Phong mất tích, mọi tài sản trong nhà đều bị vị Nhị thúc Bạch Lưu Ảnh dùng mọi lí do mà chiếm hết.
Ngày thường để duy trì sự sống, cố chủ chỉ còn cách đem cầm cố những món đồ cổ có trong phòng của nàng.
Bạch Đan Đan hiện tại chỉ còn có 50 lượng bạc, mà đó còn là do ngày hôm qua lấy được từ chỗ Bái Nhược Tâm cơ.
Nhưng nàng cũng chả hi vọng dùng 50 lượng bạc này mà mua được đủ số cây thuốc... Nàng sớm đã nghĩ ra, kiếp trước nàng vốn là luyện khí đại sư số một của đại lục....Mặc dù hiện tại thực lực giảm sút, đến ngay huyền khí cũng không thể sử dụng... nhưng để làm vài món đồ cấp thấp thì vẫn thừa sức, và có thể dùng đồ đó để đổi thành bạc...
Nhưng dạo một vòng trong tiệm, nàng phát hiện ra một sự thật phũ phàng.
Bản thân nàng không phải là nghèo bình thường mà là vô cùng vô cùng nghèo.
Đến ngay cả nguyên liệu để luyện khí cấp thấp cũng đắt như vậy, về cơ bản là nàng mua không nổi.
Một cái lò luyện kim giống cấp thấp giống như đống sắt vụn trong mắt Đan Đan đã có giá là 800 lượng bạc trắng, còn những thứ nguyên liệu khác thì giá cả của nó lại càng kinh khủng hơn... thật là lừa đảo mà.
Thật ra, nàng đã không nghĩ đến, luyện kim khí chính là một nghề nghiệp dùng kim tiền để đắp lên.
Kiếp trước nàng xuất thân trong một Đại Tông môn, lại là một thiên tài tinh anh nên các loại nguyên liệu quý hiếm đắt tiền đều dễ dàng lấy được nên không hề coi trọng những thứ này.
Nhưng đến Nam Việt _ một quốc gia nhỏ bé này thì ngay cả những loại nguyên liệu rẻ tiền nhất trong mắt nàng thì cũng chỉ có giới vương công quý tộc mới có thể sở hữu nổi.
Bạch Đan Đan đang mải tính toán xem làm cách nào để kiếm được tiền thì bên tai vang lên một tiếng nói khá quen.
- Thanh huyền binh này bao nhiêu tiền?
Nàng ngoảnh đầu lại, phát hiện Bạch Nhược Tâm đang đứng đằng sau nưng nàng.
Bạch Đan Đan lập tức cười thật tươi, xem ra vận may của nàng thật không tồi, vừa kêu hết tiền thì có người mang tiền đến cho.
Bạch Nhược Tâm lúc này cũng nhìn thấy Bạch Đan Đan, nét mặt đổi sắc.
-Bạch Đan Đan! Con tiện nhân này, sao ngươi lại ở đây?
Bạch Đan Đan nở nụ cười:
- Não của ngươi ngập nước rồi à? Thế mà cũng phải hỏi.? Đến tiệm thì chắc chắn là để mua đồ rồi mà.
Bạch Nhược Tâm cười nhạt:
- Như ngươi mà cũng đòi mua đồ? Ngươi mua nổi đồ của Ngàn Trân các không? Con quỷ đói như ngươi liệu mua nổi một cây thuốc không chứ?
Bạch Đan Đan đáp trả:
- Ta mua nổi hay không, hình như không hề liên quan đến ngươi đâu. Nhưng mà ta thấy thật kì lạ, có người...hôm qua vừa làm ra truyện mất mặt mà hôm nay vẫn dám vác mặt ra đường... Đúng là da mặt dày hơn cả tường thành!
Nói đến chuyện ngày hôm qua, Bạch Nhược Tâm chỉ hận một lỗi là không thể lao đến bóp chết Bạch Đan Đan ngay tức khắc.
- Ngươi vẫn còn dám xuất hiện trước mặt ta? Việc ngày hôm qua chính là do ngươi bày trò đúng không? Thì ra là ngươi hại ta, ta giết chết ngươi, con tiện nhân này...
Vừa nói ả ta vừa rút sợi dây da mang theo người lao đến định quất lên người Đan Đan.
Bạch Đan Đan sớm đã phòng bị, một bước lùi chân đã tránh được..
Bạch Nhược Tâm tức giận xì khói, quất thêm mấy roi nữa nhưng làm thế nào cũng không động nổi đến vạt áo của nàng.
Ả ta lại càng giận dữ, nghĩ đến việc ngày hôm qua trên đường lớn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, lăng nhục... ả tức giận đến mức không thở nổi nữa... Ả chỉ muốn giết chết Bạch Đan Đan để giải nỗi hận trong lòng...