• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, kể cả như thế thật, cũng không thể dễ dàng tha cho nó được.

Nhị tiểu thư cười lạnh lùng:

- Kể cả trúng tà thì cũng là vì con tiện nhân như ngươi quá ư là uế khí! Ta nói ngươi là đồ sao chổi quả là không sai mà, khắc tử thân sinh phụ mẫu không nói, giờ còn đến khắc em họ của mình! Tại sao ngươi không chết luôn đi chứ?

Bạch Đan Đan chớp chớp mắt, nói:

- Nhị tỉ,nghe tỉ nói vậy, tỉ không phải vẫn đang sống rất tốt đấy sao? Cả Hầu phủ này, chính tỉ là người đến đây nhiều nhất, tỉ còn chưa chết, muội sao khắc tử những người khác được chứ?

- Ý gì?

Bạch Nhu Kỳ ngơ người một lúc mới kịp phản ứng:

- Tiểu tiện nhân, ngươi dám trù ẻo ta chết ư?

Bạch Đan Đan cười ngọt ngào.

- Nhị tỉ, sao tỉ có thể nói muội như vậy chứ? Chúng ta là tỉ muội tốt mà, đều là tiểu thư của Võ Uy hầu phủ, muội là tiểu tiện nhân, vậy nhị tỉ là gì? Đại tiện nhân? Vậy Nhị thẩm là gì? Đệ nhất đại tiện nhân ư?

Bạch Nhu Kỳ không ngờ, một người trước nay yếu đuối, nhu nhược, bị mắng bị chửi cũng không dám lên tiếng như tam muội của mình, hôm nay lại dám nói những câu như này...

Không những trù ả mà ngay đến phụ mẫu của ả cũng bị lôi ra mắng chửi,nó muốn làm phản sao?

Sắc mặt ả đỏ bừng lên vì tức giận:

- Được! Được! Xem ra ngươi ngứa da ngứa thịt rồi, một ngày không ăn đòn,là quên mình là ai rồi sao? Hôm nay ta sẽ giúp ngươi nhớ lại, cho ngươi biết, phế nhân mãi cũng chỉ là phế nhân, cả đời cũng đừng mong phản thân...!

Nói rồi, Bạch Nhu Kỳ lao lên trước,một cái bạt tai vung về phía Bạch Đan Đan.

Sắc mặt Tiểu Vy tái mét lại,hét lớn:

- Tam tiểu thư...!!

Nhị tiểu thư là cao thủ thất giới huyền khí, cái bạt tai đó hàm chứa thiên địa huyền khí, tuyệt đối có thể đánh ói máu bất kì đối thủ nào.

Tam tiểu thư ngày hôm kia mới được cứu sống, cơ thể còn chưa kịp hồi phục, sao mà chịu được cái bạt tai này đây?

Tiểu Vy một lòng hộ chủ, rất muốn che trở cho Tam tiểu thư, nhưng tốc độ của cao thủ thất giới huyền khí là quá nhanh, Tiểu Vy không thể trở tay kịp, còn chưa kịp di chuyển một bước, bàn tay ngọc ngà của Bạch Nhu Kỳ đã vung lên hướng vào mặt Tam tiểu thư.

Tiểu Vy sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, không đành tâm chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đang xảy ra.

Chỉ nghe tiếng Bạch Đan Đan hét lớn.

- A.......a...

- Cứu mạng a....a.! Không........đừng đến đây....!

Tiếp đó là một tiếng bạt tai, rồi đến một tiếng vật nặng rơi xuống nền nhà.

Tiểu Vy mở choàng mắt ra, liền nhìn thấy một bóng người ngã nhào xuống đất...

- Phụt!

Một tia máu phun ra, phun lên tận bờ tường phủ.

- Tam tiểu thư!....

Tiểu Vy sợ hãi, lo lắng đến tột độ, nhào đến bên cạnh người vừa bị ngã ra,nước mắt không ngừng tuôn trào...

Cú ngã này không hề nhẹ, thật không biết tam tiểu thư sống nổi không nữa, số tam tiểu thư thật là khổ...

Rõ ràng là một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, sao lại mất cha mất mẹ ngay khi còn nhỏ xíu vậy, rồi lại bị người khác hành hạ từ nhỏ đến lớn nữa...

Tiểu Vy quỳ rạp xuống,... nhìn kĩ lại thì phát hiện ra....

Là do bản thân bị hoa mắt hay sao?

Cái người bị ngã nhào trên mặt đất, ngồi cũng không ngồi dậy được này nhìn sao lại giống... nhị tiểu thư vậy chứ...?

Tiểu Vy dụi dụi mắt,rồi lại dụi dụi tiếp...

Bỗng nghe tiếng Bạch Đan Đan vọng lại từ đằng sau:

- A...a.... nhị...nhị tỉ...tỉ sao...sao vậy? Tỉ không sao chứ? Tỉ sao tự nhiên... tự nhiên lại bay lên như thế? Đây là môn võ công lợi hại gì vậy ạ?

Tiểu Vy ngây ngô quay ra sau,thì thấy tiểu thư của nàng ôm tay trước ngực, đôi mắt mơ mơ màng màng, đúng kiểu vừa bị làm cho sợ hãi cực độ như muốn ngất luôn được

...... Nàng mặc bộ váy màu trắng tinh, gió thổi qua, tà váy lay động nhè nhẹ, thật giống một đóa sen trắng yếu ớt lắc lư trước gió bão....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK