Hộ vệ của Ngàn Trân các đến rất nhanh và ngăn ả lại.
- Hai vị tiểu thư, Ngàn Trân Các của chúng tôi không cho phép có người đánh nhau, gậy sự trong tiệm. Nếu 2 vị không phải đến để mua đồ thì xin mời hai vị rời khỏi đây!
Người đứng đầu Ngàn Trân các này nghe nói là quý nhân trong Hoàng cung, nên quy tắc ở đây không ai dám vi phạm.
Nghe hộ vệ nói vậy, Bạch Nhược Tâm dù không cam tâm nhưng vẫn buộc phải dừng lại.
- Tha cho ngươi lần này.Ngươi hãy cứ đợi đấy!
Nói rồi quay người sang nói với trưởng quầy rồi chỉ về phía Bạch Đan Đan:
- Tôn trưởng quầy, Ngàn Trân các của các ngươi không phải là nơi dành cho tầng lớp khách thượng lưu sao? Không phải khách hàng chủ yếu là người có thân phận trong xã hội ư? Cái người này một kẻ nghèo rớt mồng tơi, cơ bản là mua không nổi đồ trong tiệm này, chủ yếu là đến kiếm chuyện, các người còn không nhanh đuổi ả ra khỏi đây?
Tôn trưởng quầy cũng đã nhận ra đấy là Tứ tiểu thư của Vũ Uy hầu phủ.
Vũ Uy hầu phủ bây giờ dù danh tiếng đã không bằng thời Bạch Lưu Phong lắm quyền trước kia, nhưng dù sao cũng vẫn là một trong những thế gia vọng tộc lớn của Nam Việt quốc này. Tiểu thư của Bạch gia cũng không thể tùy tiện đắc tội được.
Tôn trưởng quầy quay ra nhìn Bạch Đan Đan:
- Vị tiểu thư này...
Hỏi chưa dứt câu, Bạch Đan Đan đã làm ra bộ mặt đáng thương:
- Tứ muội ngươi làm sao lại có thể nói ra những lời như vậy?
Tôn trưởng quầy giật mình.
" tứ muội?"
Lẽ nào đây chính là con gái của Bạch Lưu Phong, kẻ được mệnh danh phế nhân của Bạch phủ " Tam tiểu thư"?
-Thì ra đây chính là tam tiểu thư của Bạch phủ?
- Sớm nghe nói mấy vị tiểu thư của hầu phủ không hợp nhau. Vũ Uy phủ hiện tại đối xử với đứa cháu gái cũng không tốt, chả có lẽ là thật?
- Chẳng có nhẽ là giả? Ngươi không thấy vừa xong Tứ tiểu thư lấy hẳn roi da để vụt tam tiểu thư sao? Đó là chị họ của ả ta mà ả còn đánh, phải là người không có gia giáo tới mức nào thì mới làm ra điều đó được chứ? Đúng là người đi trà lạnh, ngày xưa Vũ Uy hầu phủ nhờ có Bạch Lưu Phong mà phất lên... giờ người mất tích, con gái duy nhất thì bị ức hiếp thế này đây...haizz
- Tứ tiểu thư này không phải chỉ là con của vợ lẽ sao? Vậy mà cao ngạo tới vậy ư? Đúng là cậy thế ức hiếp người quá đáng mà.
- Tôi còn nghe nói Nhị tiểu thư của Bạch phủ muốn gả cho Thái tử sao? Xuất thân từ gia đình như này sao có thể làm Thái tử phi chứ?
Bạch Nhược Tâm nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, sắc mặt càng lúc càng đỏ ửng lên...
"Rõ ràng là con tiện nhân này hôm qua đã hại ta, hại ta mất mặt như vậy, bây giờ giết chết nó cũng không có gì sai, sao giờ lại thành ta cậy thế ức hiếp người khác chứ?"
Nhưng làm sao ả có thể mở mồm ra mà giải thích cho rõ cái chuyện này..?
Bạch Đan Đan lại cố ý nhút nhát nhìn lén Bạch Nhược Tâm rồi yếu ớt lên tiếng:
- Tứ muội, ta biết muội giận tỉ về chuyện ngày hôm qua... Nhưng ta thật sự cũng không biết tại sao việc nó lại xẩy ra như vậy? Ta... ta có thể giải thích. Thật ra đầu đuôi sự việc là như thế này...
- Ngươi câm mồm cho ta...
Bạch Nhược Tâm vừa nghe nhắc tới việc hôm qua liền vội vàng ngăn lại.
Bạch Nhược Tâm vẻ mặt như muốn khóc, cắn cắn môi, nói:
- Vậy... Tứ muội nợ tiền ta định bao giờ mới trả?
Bạch Nhược Tâm ngây người:
- Tiền nào?
- Muội quên rồi à? Giấy ghi nợ hôm qua vẫn còn đây này.
Bạch Đan Đan rút ra tờ giấy ghi nợ.
Bạch Nhược Tâm ngay lập tức nhận ra đây chính là tờ giấy mà hôm qua lợi dụng đầu óc ả không minh mẫn, Bạch Đan Đan đã lừa ả viết.
Qua việc tối qua, ả không giết chết Bạch Đan Đan đã là không tồi rồi... Thế mà Bạch Đan Đan còn dám đưa tờ giấy này ra nữa ư?
Bạch Nhược Tâm vô cùng tức giận, lao đến định giật lấy tờ giấy ghi nợ.