Nhưng, đâu ngờ...
Chớp mắt đã 11 năm qua đi...
Ẩn pháp trận và huyết vũ ngàn tơ hợp, cũng là những món đồ mà Bạch Lưu Phong bố trí trước khi rời đi.
Theo như dự tính của ông, thiên võ của ông và thê tử đều cao hơn người như vậy, ái nữ của họ chắc chắn thấp nhất cũng phải là cửu phẩm thiên võ, và còn rất có khả năng là đạt mức cao hơn nữa.....
Thế nên 10 năm sau, ái nữ của họ sẽ đạt tới tứ trọng đan huyền cảnh giới.
Và cũng vào thời điểm này, ẩn pháp trận mà ông bố trí, theo sự bào mòn của thời gian thì cũng sẽ dần suy yếu.
Đợi tới khi Bạch Đan Đan vượt qua mức đan huyền cảnh giới thì vừa hay có thể phá giải được trận pháp đó, lấy được thư trong hộp gỗ và hiểu rõ ra đầu đuôi sự việc....
- Thì ra là vậy....
Bạch Đan Đan xem xong, chầm chậm gấp bức thư lại, trong lòng không khỏi cảm than.....
Bạch Lưu Phong đã suy nghĩ mọi chuyện thật sự rất chu đáo, bố trí hết mọi việc rồi mới yên tâm ra đi....
Nhưng việc đời khó đoán, mọi việc đã diễn ra hoàn toàn khác so với những gì ông nghĩ.
Trước khi Bạch Lưu Phong mất tích, Bạch Lưu Cảnh vẫn luôn thủ vai thành một tiểu đệ tốt, rất yêu quý kính trọng huynh trưởng, tình cảm huynh đệ vô cùng thắm thiết...
Bạch Lưu Phong có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, bản thân vừa mới rời đi thì đệ đệ đã lật mặt thành một bạch nhãn lang vô tình, bắt đầu hành hạ, ngược đãi đứa cháu duy nhất của mình.
Ngoài ra, Bạch Đan Đan quả nhiên là đã thừa hưởng thiên võ vượt trội từ đấng sinh thành, thậm chí còn cao cường hơn rất nhiều, nhưng loại thiên võ ấy lại quá nghịch thiên nên đã khiến cho nàng không khác gì là một phế nhân tầm thường.
Mọi thứ tựa như bị một thế lực vô hình thao túng...
Bức thư cuộn lại, tự nhiên tiêu tan, chẳng mấy chốc đã hóa thành tro bụi.
Bạch Đan Đan lại nhìn sang phía chiếc hộp gỗ đỏ, trong góc còn có miếng ngọc nhỏ.
Bạch Lưu Phong có nhắc đến trong thư,ông vào Nam ra Bắc nhiều năm nên đã tích lũy được không ít của cải, những thứ ấy đều đã được cất giữ tại một nơi an toàn, chỉ có thể dùng miếng ngọc này thì mới có thể tìm ra nơi đó....
Bạch Đan Đan cầm miếng ngọc lên, nhìn kĩ....
Trên mặt miếng ngọc có khắc: " Dần tự tam hiệu ,tả thập nhất,thượng nhị cửu "
Đây nghĩa là gì?
Bạch Đan Đan khẽ nhíu mày,lật mặt bên kia thì thấy có khắc hai văn tự cổ.
Chỉ nhìn qua là nàng đã nhận ra ngay, ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Tinh Diệu!
Trên thân ngọc lại chính là khắc hai chữ đó...
Nhắc đến hai từ này thì trên cả Nam Thiên Thành này thì không ai là không biết...
Bởi Tinh Diệu tông, chính là một tông môn lớn nhất trên cả Nam Thiên Thành này, thế lực trải dài trên cả trăm tiểu quốc thuộc hộ của Nam Thiên Thành. Thậm chí đến ngay cả thành chủ của Nam Thiên Thành khi đứng trước mắt các đệ tử hạch tâm của Tinh Diệu tông thì cũng không khỏi phải nhún nhường vài phân.
Ngay cả trên cả cái Thiên Linh đại lục này thì Tinh Diệu môn phái cũng được coi là một trong những thế lực có số có má.
Hai chữ Tinh Diệu cổ thể này , chính là hai chữ biểu tượng của Tinh Diệu tông môn, không ai dám cả gan làm giả.
Bạch Lưu Phong sao lại có mối quan hệ với Tinh Diệu tông môn?
Lại còn hàng chữ khắc trên miếng ngọc kia, rốt cuộc là mang ý nghĩa gì?
Bạch Đan Đan vốn cho rằng, Bạch Lưu Phong sẽ lưu lại một tấm bản đồ kho báu cơ...
Thế nhưng, thực tế chứng minh, nàng đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi....
Bất luận nàng kiểm tra kĩ càng tới đâu thì trong chiếc hộp cũng không còn vật gì khác nữa....
Hết cách, nàng chỉ đành cầm lấy Huyết vũ ngàn tơ hợp và miếng ngọc kia mà mang đi cất giữ.....