Bất kể chủ nhân chiếc xe ngựa này là ai, thì đối với nàng đều chả có chút liên quan, trước giờ nàng đều không thích là kẻ tò mò lắm điều.
Luyện khí,kiếm tiền, tu luyện mới là việc mà nàng thích thú.
Bạch Đan Đan nhanh chân rời đi.
Nàng không biết rằng, sau lưng nàng, bức rèm cửa sổ của chiếc xe ngựa được vén lên, để lộ ra một gương mặt với đường nét, góc cạnh rất hoàn hảo của một nam nhân.
Đôi môi mỏng, nước da trắng láng tựa ngọc, trên mặt đeo chiếc mặt nạ màu bạc...
Hiển nhiên, đây chính là người mà hôm qua Bạch Đan Đan đã gặp ngay trước cửa biệt viện...
Nhìn hình dáng nàng đi khuất dần, ánh mắt chàng như dính chặt vào bóng hình mảnh mai ấy, không thể rời mắt...
Bạch Tam tiểu thư này, ngày hôm qua vốn mới lần đầu gặp mặt, nhưng sao gợi cho chàng cảm giác thân thuộc tới thế? Tựa như nụ cười, ánh mắt, cử chỉ của nàng từ ngàn năm trước sớm đã khắc in trong sâu thẳm nơi trái tim chàng vậy...
Hôm nay, chàng tới đây từ rất sớm, tận mắt chứng kiến nàng diễn vai diễn một thiếu nữ yếu đuối, đáng thương, dùng mưu kế để dạy cho Bạch Nhược Tâm một bài học, khiến ả ta vừa mất một khoản ngân lượng lớn mà danh tiếng cũng không còn...
Những người khác ở hiện trường đều thấy Bạch Đan Đan là cô gái đáng thương, một phế nhân vô dụng.... Chỉ có chàng là không thể nhầm lẫn, tiểu nha đầu ấy rõ ràng là giả lợn mà ăn hổ, qua mặt tất cả mọi người...
Kể ra, cũng thật kì lạ!
Tiểu nha đầu đó rõ ràng chả phải mĩ nhân, cần thân hình đẹp không có,cần khuôn mặt đẹp cũng không có....
Nhưng chỉnh vẻ giảo quyệt, nụ cười đắc ý khi lừa lấy được tiền về tay lại chính là điểm cuốn hút ánh nhìn của chàng nhất.
Cảm giác này... trước giờ hắn chưa từng trải qua!
Hai cận vệ của nam nhân nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc...
Trời đất! Đây là lần đầu tiên họ thấy vị điện hạ vốn quả đoán, cường mạnh của họ để lộ ra ánh mắt dịu dàng đến vậy... ánh mắt ấy lại còn giành cho một tiểu nha đầu nữa chứ...
Nụ cười nơi khóe môi kia sợ rằng chính bản thân điện hạ cũng không hề hay biết.
Lẽ nào điện hạ thật sự động lòng rồi?
Điện hạ trước nay đối với nữ nhân đều lạnh như băng, nay có thể động lòng trước một nữ nhân thì là chuyện vui rồi...
Nhưng sở thích của điện hạ thật là đặc biệt, khác người...
Vị Bạch Tam tiểu thư kia vốn nổi danh là phế nhân trong các phế nhân, còn điện hạ lại là thiên tài trong các thiên tài, khoảng cách giữa hai người như trời cao và vực thẳm... Tiểu nha đầu đó không xứng với điện hạ...
Tận khi bóng hình nàng mất hút nơi ngã rẽ, nam nhân mới hồi thần.
Hắn gọi lại một tên cận vệ, ra lệnh:
- Đi tìm hiểu xem, Bạch Tam tiểu thư hôm nay đến Ngàn trân các mua những gì, trở về làm những gì!
Cận vệ nhận lệnh đi xét.
Lát sau, Tôn trưởng quầy đã bị đưa đến bên ngoài chiếc xe ngựa, run rẩy hành lễ với nam nhân.
- Đại... đại nhân, những điều người muốn biết đều là việc mật của khách hàng, theo lí mà nói thì tiểu nhân không được phép tiết lộ...
Nam nhân lạnh lùng nhìn Tôn trưởng quầy, chỉ một cái nhìn thôi đã khiến chân ông ta run rẩy, mềm nhũn, quỳ bệt xuống nền đất.
Trong lòng sợ hãi, không dám do dự vội nói:
- Đại nhân bớt giận, cũng không phải không thể nói, Bạch tiểu thư mua toàn là nguyên liệu luyện khí...
Nam nhân nghe ông ta liệt kê ra danh sách đồ mà Bạch Đan Đan đã mua, có chút bất ngờ,rồi lại mỉm cười...
- Xem ra tiểu nha đầu chuẩn bị luyện khí, không biết tiểu nha đầu này sẽ luyện ra loại huyền khí gì đây?
Nam nhân xoa xoa cằm:
- Tiệm này, bản tọa mua rồi!