Mãi đến khi bị Vân Phiến nhẹ nhàng đánh thức, nàng mới dụi mắt ngồi dậy, thấy bên cạnh là Tiêu Văn Cảnh cũng vừa tỉnh giấc, nàng không khỏi buồn cười.
“Người cũng ngủ à?”
Mới đầu còn cổ hủ ngoan cố, chẳng phải thoáng chốc cũng ngủ chung với mình hay sao? Nguyễn Linh Huyên cười cong đôi mắt.
Tiêu Văn Cảnh cúi đầu phủi rơi lá cây và hoa lựu rụng trên người mình.
Ban đầu hắn không định ngủ nhưng nghĩ đông nghĩ tây, bất tri bất giác nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
“Ta nói không sai mà đúng không? Người nên trải nghiệm một số chuyện thú vị trong đời, sẽ vui hơn là đọc sách nhiều!” Nguyễn Linh Huyên chỉ vào cuốn sách bị Tiêu Văn Cảnh cầm trên tay.
Tiêu Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng: “Chẳng lẽ ý muội là trèo cây?”
“Không chỉ có thế, còn có bắt cá, chơi diều, bắt thỏ…” Nguyễn Linh Huyên bẻ ngón tay kể vanh vách từng trò chơi, càng nói càng hăng say, hiển nhiên là đã “một nụ cười làm tan biến hiềm khích lúc trước”, coi Tiêu Văn Cảnh như một người bạn có thể xằng bậy với mình: “Tất nhiên, leo cây cũng vui lắm, phong cảnh trên cây rất đẹp, nếu người muốn trèo thì lần sau ta sẽ dẫn người đi cùng!”
Tiêu Văn Cảnh phát hiện, chỉ cần hắn nói chuyện theo kiểu ba phải lập lờ nước đôi, hoặc là có ngụ ý không rõ ràng thì Nguyễn Linh Huyên sẽ không bao giờ hiểu được nghĩa xấu của câu nói đó. Nàng rất thản nhiên hiểu câu nói đó theo ý muốn của mình, cho nên nàng mới suốt ngày cười toe toét, cứ như thể trên đời này không có thứ gì có thể khiến nàng phiền não.
“Đúng rồi! Người còn chưa từng xem cuộc đua thuyền rồng Lâm An đúng không?! Thế thì hôm đó người phải đi xem một lần mới được, rất náo nhiệt, còn có rất nhiều đồ ăn vặt, cứ như hội chùa…” Nguyễn Linh Huyên giang hai tay ra dấu “rất nhiều”.
Tiêu Văn Cảnh lại không chủ ý tới lời nói của nàng mà chỉ nhìn cái bóng âm thầm đổ xuống sau lưng nàng: “Đan Dương Quận chúa.”
“Người gọi mẫu thân của ta làm gì?” Nguyễn Linh Huyên sửng sốt.
Ngay sau đó, khuôn mặt của nàng đã bị bóp chặt từ sau lưng, nàng khẽ kêu một tiếng “ôi chao”: “Nương! Nương!”
“Còn đòi đi xem thuyền rồng nữa hả? Con đã đạt được hạng Giáp chưa?” Giọng nói của Đan Dương Quận chúa rất dịu dàng nhưng bàn tay của bà ấy lại không khách khí bóp chặt gò má bụ bẫm của Nguyễn Linh Huyên không chịu buông ra.
Nguyễn Linh Huyên che mặt, cả khuôn mặt đều xụ xuống, mắt to nhắm lại, thoáng chốc đã ỉu xìu với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Vẫn chưa…”
Tề phu tử không dễ lừa gạt, Nguyễn Linh Huyên định lừa gạt Đan Dương Quận chúa trước, nghĩ rằng việc trong nhà rất nhiều, nói không chừng bà ấy đã quên mất chuyện này rồi.
Nào ngờ, cho dù Đan Dương Quận chúa bận rộn đến mấy cũng vẫn đặt việc giáo dục con cái lên hàng đầu, lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.
“Con nên học tập Thẩm công tử nhiều hơn, xem người ta chăm chỉ chưa kìa!”
Đan Dương Quận chúa dạy dỗ con cái cũng thích so sánh với con nhà người ta. Chẳng qua Nguyễn Linh Huyên đều nghe tai này ra tai kia, hoàn toàn không bị tổn thương. Nàng biết cho dù con nhà người ta giỏi cỡ nào thì Đan Dương Quận chúa cũng không cướp được, càng không thể đe dọa địa vị của nàng, vậy nên khi đối mặt với Tiêu Văn Cảnh, Nguyễn Linh Huyên chỉ chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt tràn đầy vô tội.
Không biết vì sao, Tiêu Văn Cảnh bỗng nhiên lên tiếng: “Ta có thể dạy nàng ấy.”
Hắn vừa dứt lời, hai mẹ con đều sững sờ.
Tiêu Văn Cảnh siết chặt cuốn sách trong tay, dường như ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại lên tiếng.
Đan Dương Quận chúa khách sáo nói: “Như thế sao được…”
Nhìn Nguyễn Linh Huyên, Tiêu Văn Cảnh như nhớ đến chuyện gì đó, bèn nói: “Không sao, ta đã học xong những gì phu tử cần dạy rồi, có thể chỉ đạo Nguyễn tiểu thư học bài.”
Ban đầu Nguyễn Linh Huyên còn tưởng mình nghe nhầm nhưng bây giờ, nghe Tiêu Văn Cảnh lặp lại lần nữa, nàng bỗng ngước nhìn bầu trời theo phản xạ.
Trời không đổ mưa máu nhé!
Tiêu Văn Cảnh ngủ đến nỗi đầu óc bỏ nhà trốn đi rồi à?
Đan Dương Quận chúa âm thầm suy xét, hài tử nhà người khác chăm chỉ học tập, có lẽ là vì có trưởng huynh trưởng tỷ trong nhà làm gương mẫu, còn hài tử nhà mình không hiểu chuyện, chính là vì bên trên không có ai áp chế con bé. Mặc dù không nên giao thiệp nhiều với Thẩm gia, nhưng nơi này không phải Thịnh Kinh, hai hài tử cũng còn nhỏ tuổi, cho dù thân thiết một chút thì cũng sẽ không bị người khác nói ra nói vào.
Vừa nghĩ như vậy, bây giờ có một người tự đề cử “trông trẻ” giúp mình, hà cớ gì mà không cần?
“Vậy thì vất vả Thẩm công tử.”
Vẻ mặt của Đan Dương Quận chúa trở nên ôn hòa hơn hẳn, càng nhìn Tiêu Văn Cảnh càng thấy đẹp mắt.
…
Mặc dù dạy dỗ Nguyễn Linh Huyên chỉ là Tiêu Văn Cảnh thuận miệng nhắc đến nhưng sáng sớm hôm sau, hắn vẫn đến đúng giờ.
Hôm nay họ phải đến học đường, có thể coi đây là buổi học cuối cùng trước ngày tết Đoan ngọ.
Hắn chuẩn bị tìm hiểu tiến độ học tập của Nguyễn Linh Huyên trên xe ngựa trước rồi mới lập kế hoạch dạy học cho nàng.
Vừa bước ra quan xá, Nguyễn Linh Huyên nhìn trái nhìn phải, thật sự không thấy xe bò nhà mình đâu, không khỏi thở dài.
Mẫu thân thật là tàn nhẫn, lần này định gây khó dễ cho nàng đến cùng đây mà.
“Người không cần nghiêm túc như vậy dâu.”
Chẳng lẽ thật sự muốn làm phu tử của nàng?
Nghe vậy, Tiêu Văn Cảnh lật một trang sách: “Muội còn muốn xem đua thuyền rồng nữa không?”
Nguyễn Linh Huyên cắn môi, yếu ớt nói: “Muốn.”
Thực ra theo lý mà nói, nàng không nên sợ Tiêu Văn Cảnh kiểm tra kiến thức của mình, dù sao thì nàng cũng không phải là Nguyễn Linh Huyên năm tuổi không biết một chữ gì. Nhưng cũng như người nghèo sợ bị người ta biết mình nghèo, người bệnh sợ bị người ta biết mình mắc bệnh, Nguyễn Linh Huyên cũng sợ Tiêu Văn Cảnh hiểu biết về học thức nông cạn của mình.
Xe ngựa lắc lư suốt chặng đường, chỉ nghe tiếng ngâm nga đứt quãng của tiểu cô nương truyền ra từ trong xe. Người qua đường đi ngang qua đều khen ngợi nhìn xe ngựa, không biết cô nương nhà ai mà học hành chăm chỉ như vậy, nhất định phải về nhà kể cho hài tử nhà mình nghe mới được.
Nguyễn Linh Huyên không biết rằng mình vừa trở thành hài tử nhà người ta một lần, cứ mặt nhăn mày nhó đối đáp với những câu hỏi của Tiêu Văn Cảnh. Cho đến trước cửa thư viện Đông Ly, Tiêu Văn Cảnh mới khép sách lại, nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.
“Tốt hơn một chút, so với tưởng tượng của ta.”
Nguyễn Linh Huyên hừ một tiếng, rốt cuộc trong suy nghĩ của hắn, nàng tệ cỡ nào!
“Vậy thì người phải phụ trách giúp ta đạt được hạng Giáp!” Thấy hắn khép sách lại, Nguyễn Linh Huyên cứ như mồi lửa bị chôn vùi dưới đống tro tàn, thoáng chốc lại bừng cháy hừng hực.
“Ừ.” Tiêu Văn Cảnh trả lời không chút do dự.
Nguyễn Linh Huyên không biết Tiêu Văn Cảnh có cách gì để thuyết phục ông Tề phu tử cứng đầu còn hơn cả cục đá trong hầm cầu kia. Chẳng qua nàng vẫn nửa tin nửa ngờ lắng nghe giảng bài hết một buổi sáng.
Thấy sắp tan học, các bạn cùng trường đang dọn dẹp sách vở về nhà, mấy tiểu cô nương đều chạy đi tìm Nguyễn Linh Huyên, muốn về nhà cùng nàng. Chẳng qua Nguyễn Linh Huyên vẫn còn chuyện trong lòng nên uyển chuyển từ chối các nàng, hơn nữa hứa hẹn nếu mình được đi xem đua thuyền rồng thì sẽ cùng chơi đùa với các nàng.
Tề phu tử vừa xem thư đồng dọn bàn vừa giảng giải bài vở cho Trần Thập Tứ.
Tiêu Văn Cảnh đứng dậy, ra hiệu cho Nguyễn Linh Huyên đuổi theo mình.
Hai người cùng nhau đứng trước mặt Tề phu tử. Tề phu tử nhấc mí mắt liếc hai người: “Các con có chỗ nào nghe chưa hiểu?”
Tiêu Văn Cảnh cung kính hành lễ.
Nguyễn Linh Huyên phát hiện tuy rằng Tiêu Văn Cảnh là hoàng tử nhưng đối xử với người khác không kiêu ngạo không siểm nịnh, chưa bao giờ có thói xấu ngang ngược của đám đệ tử ăn chơi trác táng ở Thịnh Kinh. Hắn lúc nào cũng bình tĩnh ung dung, vinh nhục không sợ, cứ như một ly nước được đặt ngay ngắn trên bàn.
Nàng không khỏi bình tĩnh lại, nhìn chòm râu sơn dương hoa râm của Tề phu tử, cũng quy củ hành lễ.
“Mong phu tử thứ lỗi, học sinh được Đan Dương Quận chúa nhờ vả, sẽ phụ đạo Nguyễn tiểu thư học tập, trên đường đến trường, học sinh đã khảo sát bài vở của nàng ấy một lần, mong phu tử hãy kiểm tra nàng ấy để học sinh có thể trở về báo cáo với Đan Dương Quận chúa.”
Tề phu tử không khỏi thấy làm lạ, chỉ vào Nguyễn Linh Huyên: “Không ngờ Quận chúa nương nương lại có thể mời con phụ đạo cho con bé…”
Ông ấy từng làm quan ở Thịnh Kinh nhiều năm, có thể nhận thấy Thẩm Giới có long chương phượng tư*, không phải hạng người tầm thường, chắc chắn xuất thân từ gia tộc quyền quý không tầm thường.
*Long chương phượng tư: Tài hoa như giao long, dung mạo như phượng hoàng, ẩn dụ cho phong thái xuất chúng.
Nguyễn Linh Huyên quay đầu sang một bên, khiến Tề phu tử chỉ hụt.
“Phu tử xin hãy thương xót con đi, nói không chừng đây là lần cuối cùng trong đời con được xem đua thuyền rồng ở Lâm An!”
Tề phu tử co ngón tay lại, rút về chỗ cũ.
Lần cuối cùng?
Cũng đúng, Nguyễn Tri huyện đã nhậm chức ở Lâm An gần đủ ba năm, cuối năm có lẽ Tuần án Ngự sử sẽ đến đây khảo sát chiến tích, với danh tiếng làm quan và chiến tích của ông ấy thì muốn được triệu hồi Thịnh Kinh không phải là chuyện khó, cho nên sang năm Nguyễn Linh Huyên sẽ thật sự phải rời đi.
“Mặc dù trước kia, thái độ của Nguyễn tiểu thư không thỏa đáng nhưng nàng ấy đã hứa hẹn, sau này nhất định sẽ tôn sư trọng đạo, dậy sớm chú tâm học tập, chiều tối tự xét lại bản thân, siêng năng không biết mệt mỏi.” Tiêu Văn Cảnh nói tiếp.
Hàng loạt dấu chấm hỏi bay lên trên đầu Nguyễn Linh Huyên.
Họ từng nói “dậy sớm chú tâm học tập, chiều tối tự xét lại bản thân” hồi nào?
Sao Tiêu Văn Cảnh lại bịa chuyện cho nàng?
Tề phu tử liếc nhìn Nguyễn Linh Huyên.
Nguyễn Linh Huyên tất nhiên sẽ không ngốc đến mức vạch trần lời nói dối của Tiêu Văn Cảnh ngay lúc này. Nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Học sinh xin hứa sẽ thay đổi bản thân, bắt đầu lại từ đầu!”
Tề phu tử vuốt râu, vẻ mặt vẫn không dao động: “Ừm, chuyện này…”
Tiêu Văn Cảnh nói tiếp: “Nếu phu tử cảm thấy không ổn thì kêu nàng ấy đọc thuộc lòng mấy bài văn để bày tỏ lòng chân thành.”
“Ta…”
Nguyễn Linh Huyên vừa quay sang trợn mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh thi đã thấy Tề phu tử nở nụ cười, khiến nếp nhăn trên mặt bị ép lại sâu hơn: “Nếu Lục cô nương đã có lòng thành thay đổi bản thân thì lão phu cũng không phải là hạng người không thấu tình đạt lý. Thế này đi, nếu Thẩm công tử đã kiểm tra con thì lão phu không kiểm tra nữa, ở đây có một cuốn [Ấu Học Quỳnh Lâm], con học thuộc lòng ba bài đầu, nếu có thể lĩnh ngộ thâm ý trong này thì sẽ rất có ích lợi cho việc khai trí sau này của con.”
Một lần học thuộc ba bài ư?!
Nguyễn Linh Huyên khó xử.
“Khi nào Lục cô nương học thuộc thì có thể nhận một trang giấy báo hạng Giáp về nhà cho trưởng bối xem.”
Tề phu tử biết nguyên nhân khiến nàng chăm chỉ, muốn đi xem đua thuyền rồng chứ gì.
“Vâng, phu tử.” Nguyễn Linh Huyên lập tức nhận lấy cuốn sách.
Đã đến nước này thì sao có thể bị khó khăn trước mắt hạ gục?
Tề phu tử chắp tay sau lưng rời khỏi thư đường. Nguyễn Linh Huyên thở dài thườn thượt, kêu Vân Phiến về nhà báo tin cho cha mẹ trước, hôm nay nàng sẽ ở lại thư đường.
Cẩn Ngôn đã dọn dẹp đồ đạc giúp Tiêu Văn Cảnh, đặt vào hộp sách mang theo, chỉ còn chờ hắn lên tiếng, hai người sẽ có thể về nhà.
Trần Tư Viễn ngồi ở cửa quay đầu, thấy Nguyễn Linh Huyên nằm trên bàn, mặt nhăn mày nhó đọc từng chữ một. Suy xét nhiều lần, hắn ta đứng dậy tiến về phía nàng.
Tiêu Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn ta. Trần Tư Viễn gật đầu với hắn rồi dồn hết dũng khí nói với Nguyễn Linh Huyên: “Nguyễn tiểu thư, ta đã đọc cuốn sách này rồi, nếu ngài có chữ nào không biết hoặc không hiểu thì có thể hỏi ta.”
Mặc dù hắn ta được vỡ lòng trễ nhưng tuổi tác lớn hơn họ, năng lực đọc hiểu và học tập tất nhiên sẽ mạnh hơn họ không ít, vậy nên Tề phu tử mới dạy thêm cho hắn ta.
Nguyễn Linh Huyên dời mắt khỏi trang sách, cảm thán: “Chà, ngươi học nhanh thật đấy.” Giọng nói vừa khoa trương vừa tràn đầy sùng bái.
Tiểu cô nương da trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa, tóc mai như mây, đôi mắt đen láy trong veo như quả nho, ngay cả tiên nữ trên trời cũng chỉ đến thế mà thôi.
Được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chăm chú nhìn, dù là ai cũng sẽ cảm thấy vui trong lòng.
Trần Tư Viễn kiềm chế ánh mắt của mình, cười ngại ngùng: “Bình thường tiểu nhân không có việc gì khác ngoài quét dọn thư đường, vậy nên Tề phu tử cho tiểu nhân mượn mấy cuốn sách để học tập nghiên cứu thêm.”
Nguyễn Linh Huyên rất động lòng, đang định đưa cuốn sách cho hắn ta.
“Vậy thì…”
Bỗng một tiếng “cộp” vang lên bên cạnh, Nguyễn Linh Huyên liếc thấy Tiêu Văn Cảnh lại lần nữa ngồi xuống. Hơn nữa bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của hắn cũng vươn về phía nàng: “Đưa sách cho ta, ta dạy cho muội.”