• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư viện Đông Ly được cải tạo từ tòa nhà cũ mà một phú thương quyên tặng, nằm ở phía bắc huyện Lâm An, sân ngũ tiến* còn tự kèm theo một cánh rừng mận hậu.

*Sân ngũ tiến: một kiểu kiến trúc của tứ hợp viện, nôm na là có năm sân biệt lập với nhau nhưng chung một cổng vào duy nhất.

Giữa mùa hè oi bức, trong rừng cây xanh mướt quả sai trĩu cành, khiến cành cây phải oằn mình xuống dưới để chịu đựng sức nặng, trông vô cùng đẹp mắt. Trên cây, một khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười tinh nghịch đang ẩn nấp sau những cành cây trĩu quả ấy.

Tiêu Văn Cảnh chậm rãi ngẩng đầu lên.

Rừng cây mận hậu này đã mọc ở đây nhiều năm, thân cây cao lớn hùng vĩ, thậm chí cao bằng tửu lâu ba bốn tầng ở Thịnh Kinh, khiến người ta ngẩng đầu đến mức gãy cổ mà vẫn không thể thấy ngọn cây ở đâu.

Nguyễn Linh Huyên ngồi trên một chạc cây to khỏe, có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi chân thảnh thơi lắc lư của nàng sau tán cây xanh biếc, mấy viên ngân châu được đính trên mũi giày thêu bằng lụa, lấp lánh tựa như ánh sao trên bầu trời.

Cẩn Ngôn há hốc miệng to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

Ngoại trừ mèo và khỉ, Cẩn Ngôn chưa bao giờ thấy loài động vật nào có thể ngồi trên cành cây cao cỡ này.

“Ngươi… Ngươi không giữ võ đức!” Nam hài để hai búi tóc hài đồng đứng dưới tàng cây tức giận đến mức giơ chân. Cậu ta mặc một bộ áo gấm cổ tròn màu xanh lam, phần bụng tròn trĩnh, lúc nhảy cẫng trông như một quả cúc cầu cỡ lớn đang nảy lên.

Cậu ta vừa mắng một câu thì ngay sau đó, một tiếng “vèo” vang lên, một quả mận hậu bị ném xuống dưới, mặc dù không đập trúng đầu nam hài kia nhưng vẫn khiến cậu ta sợ hết hồn, liên tục nhảy sang bên cạnh mấy bước để né tránh.

“Ta không giữ võ đức ư? Còn ngươi thì thất tín bội ước, nói mà không làm, lớn chừng này tuổi rồi mà vẫn khóc nhè mách lẻo với người lớn, xấu hổ chết đi được!” Nguyễn Linh Huyên hái một quả mận mới, vẻ mặt xấu xa bày ra động tác như sắp ném xuống.

Sắc mặt Tiết Quý đỏ bừng như tiết lợn, vừa định phê bình Nguyễn Linh Huyên dùng từ ngu xuẩn, cũng muốn chỉ trích nàng vô liêm sỉ dùng trái cây làm vũ khí, quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu ta, cuối cùng cậu ta chỉ có thể chỉ vào khuôn mặt mũm mĩm của mình, cả giận nói: “Ngươi… Ngươi đấm lên mặt ta một phát, mặt của ta đều sưng vù, mẫu thân của ta lại không mù, thấy thì tất nhiên phải hỏi, ta không nói là ngươi đánh, chẳng lẽ nói là bị chim mổ?”

“Nguyễn gia tiểu thư này thật ngang ngược vô lý, không giống như được Nguyễn đại nhân dạy dỗ.” Cẩn Ngôn không nhịn được nói một lời công bằng.

Nguyễn Tri huyện nổi tiếng là hiền lành, mười dặm tám thôn ai mà chẳng biết, ngay cả người ngoại địa vừa đến huyện Lâm An chưa đầy hai tháng như họ cũng được nhận không ít ân huệ của Nguyễn Tri huyện.

Tiêu Văn Cảnh vẫn chưa lên tiếng.

Bên kia, Nguyễn Linh Huyên đã tinh mắt thấy hai người bọn họ. Nàng vẫy tay chào Tiêu Văn Cảnh: “Ái chà! Chào người!”

Lúc này Tiết Quý mới nhận thấy sau lưng có người, cậu ta vừa xấu hổ vừa phẫn nộ quay đầu lại: “Sao các ngươi lại nghe lén người khác nói chuyện!”

Cẩn Ngôn vội xua tay giải thích: “Không phải là nghe lén.”

“Ta không có thời gian chơi với ngươi nữa đâu, ngươi mau đi đi.” Thấy người mà mình đang chờ đã đến, Nguyễn Linh Huyên chẳng buồn giằng co với Tiết Quý nữa, nàng giũ váy khiến quả mận trong túi rơi lộp bộp xuống dưới.

Tiết Quý ôm đầu chạy trốn, vừa chạy vừa hét lên the thé: “Nguyễn Linh Huyên ngươi là đồ con khỉ! Ta phải nói với phu tử!”

Nguyễn Linh Huyên ôm thân cây vừa trèo xuống vừa bĩu môi, lẩm bẩm: “Ờ, phu tử có bắt được ta đâu, ngươi mách lẻo thì có ích lợi gì?”

Lần này Nguyễn Linh Huyên đến thư viện chỉ để xem tình huống của Tiêu Văn Cảnh. Nhưng nàng không biết thân thể của hắn đã khỏe chưa, có đến thư viện hay không, thế là bèn sai Vân Phiến đến thư viện chờ trước, còn mình thì chuồn vào rừng ẩn nấp, không ngờ lại bị Tiết Quý nhìn thấy, đuổi theo nàng đòi lấy lại thể diện.

“Hôm đó Chuyết viên bốc cháy, đốm lửa bay đến đống củi trong hậu viện nhà ta nên mẫu thân của ta nghiêm cấm ta đến gần hậu viện, vậy nên ta không có cách nào trèo tường sang thăm người.” Sau khi đứng vững trên mặt đất, Nguyễn Linh Huyên tò mò hỏi: “Tại sao sân nhà của người lại bốc cháy vậy?”

Nàng liếc nhìn Cẩn Ngôn đã tự giác tránh xa nơi này, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ đúng như người bên ngoài đồn đãi, có kẻ gian đột nhập?”

“Người hầu chưa thổi tắt ánh nến, vô tình đốt cháy rèm cửa.” Tiêu Văn Cảnh không muốn giải thích cặn kỹ cho nàng biết chuyện này. Hắn cụp mi mắt, bỗng thấy ngân châu đính trên mũi giày của Nguyễn Linh Huyên vô cùng tinh xảo, điêu khắc hoa sen, bên trong còn có một viên ngọc vàng có thể lăn qua lăn lại.

Hắn có thể thấy rõ đến mức này, chứng minh khoảng cách giữa hai người rất gần gũi.

Hắn vừa ngước mắt lên thì thấy đôi mắt trong veo sáng ngời của Nguyễn Linh Huyên, thậm chí ngay cả hàng mi vừa cong vừa dày của nàng cũng rõ ràng trước mắt.

Nguyễn Linh Huyên giơ tay chụm lại trước miệng: “Nếu tiểu Thẩm phi nương nương biết người ở Lâm An gặp nguy hiểm như vậy thì chắc chắn sẽ lo lắng lắm nhỉ!”

Nhớ lại bóng lưng cô đơn đứng trước căn nhà bốc khói nghi ngút của Tiêu Văn Cảnh hôm ấy, Nguyễn Linh Huyên cảm thấy mặc dù hắn rất đáng ghét nhưng cũng thật sự đáng thương, không giống nàng, cho dù sống lại quay về quá khứ thì đều có cha mẹ bên cạnh che chở.

Nhưng hắn lại chỉ có một mình, cô đơn lẻ loi.

Ai ngờ Tiêu Văn Cảnh lại không hề cảm động vì sự quan tâm của nàng, ngược lại đánh giá nàng: “Muội đã đến thư viện thì tại sao không vào thư đường học bài, ngược lại ẩn nấp trên cây, cãi cọ đánh nhau với người khác?”

Một chút đồng tình vừa dâng lên trong lòng Nguyễn Linh Huyên thoáng chốc bị dập tắt như ngọn nến trước gió. Nàng lùi về sau một bước, giữ vững lập trường của mình: “Nếu không phải vì xem xét tình hình của người thì ta mới không đến thư viện đâu, người không biết ơn thì thôi chứ!”

“Ta không yêu cầu muội đến đây thăm ta, cho nên ta không cần nhận ân tình của muội.” Giọng nói của Tiêu Văn Cảnh vẫn bình tĩnh như trước, tựa như một vũng nước cạn, ném một hòn đá xuống cũng không phát ra tiếng vang.

Nguyễn Linh Huyên tức giận phồng má nhưng không có cách nào phát tiết, bởi vì Tiêu Văn Cảnh nói không sai.

Đến đây thăm hắn là nguyện vọng của chính mình, cho nên hắn không muốn nhận ân tình của mình cũng chẳng có gì đáng trách.

Chẳng qua lời nói của hắn thật sự làm tổn thương người khác.

Nguyễn Linh Huyên hừ một tiếng rõ to rồi xách làn váy chạy ra khỏi khu rừng, vừa chạy được mấy bước, nàng lại cảm thấy mình tỏ vẻ tức giận vẫn chưa đủ uy nên dừng chân, quay đầu bỏ lại một câu đe dọa: “Được! Nếu đã như vậy thì sau này người đi đường Dương quan của người, ta đi cầu độc mộc của ta, đừng ai quan tâm tới ai nữa!”

Hắn bất nhân trước, vậy thì đừng trách nàng bất nghĩa.

Hai người cùng hội cùng thuyền bọn họ coi như tan rã!

Tiêu Văn Cảnh không hề dao động.

Nguyễn Linh Huyên nói tiếp: “Sau này chúng ta không cần gặp mặt nữa!”

Thấy Nguyễn gia cô nương nhảy mấy bước rời khỏi cánh rừng tựa như một chú thỏ hoang nhanh nhạy, Cẩn Ngôn không khỏi tiến lên cảm khái: “Công tử hiếm lắm mới có một người bạn, sao lại đuổi người ta chạy đi mất rồi…”

Tiêu Văn Cảnh liếc hắn ta: “Chúng ta không phải là bạn bè.”

Cẩn Ngôn gật đầu lia lịa: “Thuộc hạ nói nhầm. Một tiểu thư điêu ngoa, không chịu học hành như vậy thì sao có thể làm bạn với công tử.”

Tiếng chuông đầu tiên của thư viện vang lên, nhắc nhở các học sinh tranh thủ thời gian trở về thư đường. Tiêu Văn Cảnh dẫn Cẩn Ngôn xoay người rời khỏi khu rừng.

Đối với những đứa trẻ vừa vỡ lòng không lâu mà nói, hai năm đầu chỉ học biết chữ.

Phu tử dạy chữ nào, học sinh biết chữ ấy, vô cùng nhàm chán buồn tẻ nhưng lại là khâu quan trọng không thể bỏ qua.

Trong học đường, có người nghiêm túc tự học, tất nhiên cũng có người qua loa cho xong chuyện, thậm chí còn tranh thủ lúc phu tử xoay người vuốt râu mà ném cục giấy với bạn cùng trường của mình. Bỗng nhiên, một cục giấy băng thẳng ra ngoài cửa sổ, một tiếng hô khe khẽ vang lên bên ngoài.

Một học sinh ngồi bên cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó lập tức châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, mãi đến khi bị phu tử nhíu mày phê bình.

Tiêu Văn Cảnh không chú ý tới chuyện này. Hắn ngồi một mình một góc, thậm chí bên cạnh còn có bình phong thấp che chắn, người bình thường thấy thái độ này của hắn thì sẽ không lại gần trêu chọc hắn, huống chi là chia sẻ mấy câu chuyện nhàm chán với hắn.

Một tiết học kết thúc, phu tử rời đi uống trà nghỉ ngơi, các tiểu công tử trong học đường lập tức làm ầm ĩ, mấy đứa nhanh chân đã chạy ra ngoài

Tiêu Văn Cảnh dùng ngón tay vẽ lại chữ viết của mình năm sáu tuổi. Hồi ấy hắn vẫn còn nhỏ, cổ tay yếu đuối không có sức lực, chữ viết rất nắn nót như vẫn thiếu cốt cách.

Cẩn Ngôn tiến vào đổi trà cho Tiêu Văn Cảnh, nghe tiếng ồn ào ngoài cửa sổ, không khỏi kính nể sự bình tĩnh của công tử, thế mà vẫn đọc sách được.

“Tiếng côn trùng kêu gà gáy mà thôi, không đáng bận tâm.”

“Vâng, công tử tất nhiên là khác với họ, họ nói gì cũng không cần bận tâm…” Cẩn Ngôn vừa dứt lời thì bỗng nghe bên ngoài có người cao giọng kêu lên: “Nguyễn Linh Huyên kia…”

Tiêu Văn Cảnh giơ tay phải, ngắt lời Cẩn Ngôn.

Một bên cửa sổ bị mở ra, tiếng chim hót mùi hoa thơm và giọng nói của mấy hài đồng bên ngoài đồng loạt truyền vào phòng.

“Nguyễn Linh Huyên kia làm chỗ dựa cho ngươi nên bây giờ ngươi không thèm để mắt tới chúng ta chứ gì?"

“Rõ ràng chỉ là một tên ăn mày, phu tử thấy ngươi đáng thương mới nhận ngươi vào thư viện làm người hầu quét rác, ngươi dựa vào đâu mà đòi đọc sách học chữ như chúng ta?”

“Đá mất chữ viết của hắn! Đá mất chữ viết của hắn!”

Mấy hài tử khoảng chừng sáu tuổi hợp sức đẩy một thiếu niên cao gầy ra ngoài, giẫm đạp lung tung lên chữ viết bằng cành cây của hắn ta.

Nhưng bất kể là bị người khác xô đẩy hay đá đạp, hắn ta vẫn không nói một lời, đứng thẳng lưng ở đó, tựa như một mũi tên bằng trúc bị mưa xuân xối, không có bất cứ cơn mưa gió nào có thể làm lay chuyển thân thể của hắn ta.

Hắn ta là ai? Vì sao lại có liên quan đến Nguyễn Linh Huyên?

Cho dù Tiêu Văn Cảnh thông minh cỡ nào thì đối với những chuyện trước kia chưa bao giờ chú ý, hắn vẫn không thể nghĩ ra nguyên do.

Mấy con cháu quan lại cẩm y ngọc thực ức hiếp một người hầu nho nhỏ, mọi người đã quá quen với cảnh tượng này, chỉ có mấy tiểu cô nương lộ vẻ không đành lòng. Nhưng các nàng nhát gan, không dám đối đầu với đoàn người Tiết Quý, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, mãi đến khi thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa học đường.

“Linh Huyên muội muội, muội đã đến rồi! Muội mau xem kìa, đám Tiết Nhị lại bắt nạt người hầu kia nữa rồi!”

Nguyễn Linh Huyên quay lại học đường, vừa vào cửa thì đã bị một bàn tay mềm mại lôi kéo, nàng quay đầu nhìn lại người kia.

Hình như đây là Diêu Đóa Đóa, nữ nhi của Huyện thừa huyện Lâm An, bạn chơi hồi bé của nàng.

“Lúc trước muội từng nói với Tiết Quý là muội không học nữa, nhường chỗ cho đứa ăn mày kia nhưng họ vẫn tranh thủ lúc muội vắng mặt mà ức hiếp hắn! Thật quá đáng!” Diêu Đóa Đóa giải thích.

“Cái gì? Còn có chuyện này nữa ư?” Nguyễn Linh Huyên cũng đã nhớ ra nguyên do sự việc, nhất thời quên mất mục đích mình quay về học đường để làm gì. Nàng nhất thời đầu óc nóng lên, xách váy chạy đến bên tường rồi đạp lên bồ đoàn, thò đầu nhìn ra bên ngoài.

“Tiết Phú Quý! Đồ tiểu nhân nhà ngươi!”

Mặc dù Nguyễn Linh Huyên đã là cô nương lớn nhưng năm tháng vẫn chưa rèn giũa tâm tính của nàng. Vậy nên những gì mà Tiêu Văn Cảnh lo lắng, ví dụ như nàng khó có thể bắt chước tính cách và thói quen của Nguyễn Linh Huyên năm tuổi, hoàn toàn là buồn lo vô cớ.

Bất kể là mười sáu tuổi hay năm tuổi, tính cách xung động của Nguyễn Linh Huyên vẫn chưa bao giờ thay đổi.

“Ngươi mới là tiểu nhân!” Bị Nguyễn Linh Huyên bắt quả tang, còn bị gọi to nhũ danh tục tĩu của mình ngay trước mặt mọi người, Tiết Quý nhất thời thẹn quá hóa giận: “Chẳng phải ngươi nói là sẽ không đến học đường nữa à?”

“Ta… Ta đến… Đến để giám sát ngươi.” Nguyễn Linh Huyên tìm được một lý do phù hợp, thế là lập tức đúng lý hợp tình chống nạnh: “Chúng ta đã nói trước rồi mà, ta nhường vị trí của ta cho hắn, các ngươi không được ngăn cản hắn nghe giảng!”

“Ngươi không thích học hành thì lo chuyện bao đồng này làm gì?!”

Tiết Quý rất cạn lời.

Vốn dĩ nam nhi tốt thì không tranh đấu với nữ nhân nhưng sau lưng cậu ta còn có một đám tiểu đệ nghe lời cậu ta răm rắp, nếu cậu ta bại trận thì chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi hay sao?

“Ta không thích học hành nhưng sẽ không ngăn cản người khác học hành!” Mặc dù Nguyễn Linh Huyên lùn nhưng đứng trên bồ đoàn nhảy cẫng lên, trông rất giống một chú hổ con đang gầm gừ.

Bị nàng rống vào mặt, Tiết Quý nhất thời ngậm miệng, chỉ có gương mặt mập mạp cứ run rẩy liên tục vì tức giận.

Nguyễn Linh Huyên đưa mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.

Trước kia nàng từng thấy hắn ta thu mình dưới mái hiên chật hẹp, chịu đựng gió thổi nắng phơi để nghe lén phu tử giảng bài.

Ngẫu nhiên khảo sát một lần, nàng mới phát hiện thiếu niên này có thể dễ dàng ngâm nga văn chương mà nàng học mãi không nhớ nổi.

Nguyễn Linh Huyên vô cùng bội phục, cũng rất tiếc hận vì hắn ta không có cơ hội được vào học đường. Hồi ấy nàng mới năm tuổi, chỉ ngây thơ nghĩ rằng mình nhường vị trí của mình cho hắn ta là được, dù sao nàng cũng không thích học.

“Ta sẽ không dìm những thứ mà mình không thích xuống bùn đất, cũng như ngươi thích toán học, có thể tính rõ ràng từng khoản tiền bạc, ta cho rằng đó là chuyện rất giỏi, sẽ không vì thế mà coi thường ngươi!” Nguyễn Linh Huyên lớn tiếng nói với Tiết Quý.

Nàng thắc mắc, tại sao Tiết Quý không thích học tập mà lại xua đuổi Trần Thập Tứ thích học tập, cứ như thể hắn ta thích học tập là thứ gì đó rất xấu xa.

Ban đầu Tiết Quý còn tức giận nhưng ngay sau đó, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, lùi về sau một bước: “Sao… Sao ngươi biết ta thích toán học…”

Nguyễn Linh Huyên chẳng những biết mà còn thoải mái khen cậu ta “rất giỏi”, không ngờ nàng cũng sẽ khen cậu ta giỏi!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================

Phải biết rằng, cho dù học toán giỏi cỡ nào thì cũng không thể giúp ích cho sĩ đồ, trong mắt rất nhiều người, đó chỉ là môn tạp học bất nhập lưu, cho dù ngươi là thiên tài toán học thì sau này cũng chỉ có thể trông coi tiền bạc lương thực, không có cơ hội thăng chức.

Chuyện này hoàn toàn không đáng khích lệ.

“Con số phức tạp như thế mà ngươi vẫn có thể chải chuốt rành mạch, cũng như Trần Thập Tứ có thể học thuộc lòng [Thiên Tự Văn] rành mạch lưu loát, cho nên ngươi cần gì phải gây khó dễ cho hắn!”

Nguyễn Linh Huyên nhìn hai người bằng đôi mắt trong veo, dường như hai người họ một người là núi cao, một người là sông lớn, ai cũng có tài năng, lẽ ra phải chung sống hòa bình mới đúng.

Tiết Quý nhìn thoáng qua Trần Thập Tứ. Trần Thập Tứ vừa ngẩng mặt lên một chút thì lại cúi gằm mặt xuống.

Hắn ta vốn là một kẻ đê tiện thấp hèn, sao dám ngước khuôn mặt nghèo kiết hủ lậu đối diện với một người chói mắt như thế. Ngay cả Tiết Quý cũng cảm thấy khuôn mặt của Nguyễn Linh Huyên như tỏa sáng, khiến cậu ta không dám đối diện với nàng.

“Thì ra là vậy.”

Cẩn Ngôn đang lắng nghe trợn mắt há miệng, bỗng nghe thấy Tiêu Văn Cảnh khẽ lẩm bẩm một câu. Ngay sau đó, khuôn mặt hắn ta đỏ bừng, xấu hổ nói: “Thuộc hạ đã hiểu nhầm Nguyễn tiểu thư.”

Ai ngờ chuyện Nguyễn Linh Huyên không đi học còn có duyên cớ này. Mặc dù trốn học không chịu học tập là sai lầm nhưng lòng dạ của nàng lại rất lương thiện, khiến Cẩn Ngôn hổ thẹn vì đã từng phỉ báng nàng.

“Khụ…”

Ngoài cửa, Tề phu tử khẽ hắng giọng, khiến đám học sinh trong phòng lập tức giải tán, nhao nhao quay về chỗ ngồi của mình.

Lần này, Nguyễn Linh Huyên dồn hết dũng khí quay lại đây là vì có điều thỉnh cầu, vậy nên nàng không lập tức trốn ra ngoài như bình thường mà ngược lại cứ nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm chỗ trống.

Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng cho nàng tìm được một chỗ trống.

Nàng vui sướng đi tới ngồi xuống, vừa thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại váy áo thì nhận thấy bên cạnh có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Sao người lại nhìn ta như vậy?” Nguyễn Linh Huyên không nhịn được khẽ rùng mình.

Ánh mắt nghiên cứu thứ gì đó mới lạ của Tiêu Văn Cảnh cứ như con dao róc xương, nhìn chằm chằm vào nàng khiến sống lưng của nàng lạnh buốt.

Chẳng lẽ là vì lời nói lúc trước của mình?

Nguyễn Linh Huyên khẽ hắng giọng, nói với vẻ đúng lý hợp tình: “Không phải ta cố ý xuất hiện trước mặt người đâu. Ta có chính sự!”

Một khi đã có lý do chính đáng thì con người ta sẽ không sợ gì hết.

Tiêu Văn Cảnh che giấu ánh mắt thăm dò của mình, bắt đầu tò mò: “Muội có chính sự gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK