Những con ngựa chạy ra khỏi rừng cây sâu thẳm kèm theo tiếng vó ngựa ầm ầm.
Dẫn đầu là thiếu nữ mặc bộ đồ đỏ rực cưỡi trên lưng một con tuấn mã màu đen phi qua như gió. Cánh tay cầm dây cương thả lỏng tự nhiên, vòng eo hơi cong, nửa mông ngồi trên yên tạo thành đường cong đẹp đẽ, giữa rừng cây xanh ngát như vậy đúng là như một mồi lửa chói mắt.
Giữa những lời khen ngợi, thiếu nữ áo đỏ dẫn đầu thẳng tới vạch đích.
Tất cả người xem đều vỗ tay.
“Lục cô nương không hổ là con gái của Đan Dương Quận Chúa, tư thế oai hùng bậc này thật sự là không thua đấng mày râu!”
Nguyễn Linh Huyên dùng chân vỗ nhẹ lên bụng ngựa, đổi hướng rồi chắp tay với những người ủng hộ nàng, đồng thời nở nụ cười tủm tỉm: “Quá khen rồi!”
Nét trẻ con trên gương mặt thiếu nữ phai bớt, vẻ ngoài xinh đẹp dần hiện ra, thân hình dần nảy nở, ngay cả những người bạn cùng chơi cùng lớn lên cũng nhận rõ sự thay đổi của nàng.
Tựa như nụ hoa bị mưa xuân làm mọng nước, đài hoa xanh biếc không còn ôm được những cánh hoa lộng lẫy bên trong nữa mà chực nở rộ bất cứ lúc nào.
Thiếu nữ đứng thẳng, thân hình lên xuống theo nhịp ngựa đen phi nước kiệu, dây buộc tóc màu đỏ cùng mái tóc đen tung bay, thu hút bao sự chú ý.
Người ta nói, Nguyễn gia Lục cô nương sáng chói như mặt trời mọc, lời nói này hoàn toàn là sự thật.
“Linh Huyên, Đan Dương Quận Chúa dạy ngươi kỹ năng cưỡi ngựa giỏi như vậy, chắc là khả năng bắn cung của ngươi cũng tốt lắm phải không?”
Tiêu Yến Thư nhìn bạn tốt của mình với ánh mắt ghen tị.
Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng ấy chỉ ở mức trung bình chứ chưa nói đến bắn cung.
Hồi đầu năm, Thuận Thiên Đế đã quyết định tổ chức lễ hội săn bắn vào mùa thu. Chưa cần nghĩ tới đã biết lúc ấy cạnh tranh rất kịch liệt, với trình độ của nàng ấy thì chỉ sợ ngay cả cái đuôi thú cũng không sờ được nữa là.
Nguyễn Linh Huyên phẩy tay, nói với vẻ tiếc nuối: “Thôi đừng nói nữa. Tuy ta bắn khá chuẩn nhưng không thể kéo cây cung nặng và mũi tên lại không đủ xa.”
Sức mạnh là thứ mà cả hai đời nàng đều không có được, thật đáng tiếc.
"Đáng tiếc, ta không có thiên phú này rồi." Nguyễn Linh Huyên nhìn cánh tay mình, trong lòng có chút u sầu.
“Cô nương thân là con gái, không cần phải mạnh mẽ như vậy. Hà tất phải so bì với nam nhi, chẳng lẽ cô nương muốn làm nam nhi sao?” Tạ Quan Linh cười nói với nàng.
Nguyễn Linh Huyên quay đầu nhìn hắn ta, phản biện: “Cho dù ta có mạnh mẽ hơn thì cũng là mạnh hơn những nữ nhi khác! Tại sao lại chỉ có thể nam tử mới mạnh hơn?”
Tạ Quan Linh đã học cùng nàng ở Văn Hoa điện nhiều năm nên cũng hiểu tính nàng bảy tám phần, nghe thế thì vội vàng xin lỗi: “Là ta nói sai rồi, Linh Huyên muội muội chớ trách.”
Nguyễn Linh Huyên hừ một cái với hắn ta.
“Linh Huyên, ta nghe nói Đại tỷ tỷ của ngươi đã được mai mối với đích tôn của Bùi thị ở quận Hà Đông. Công tử ấy là một người tài hoa phong nhã hơn người, cực kỳ khiêm tốn lễ độ, kiến thức uyên bác, sẽ là hạt giống cho ba vị trí đầu của kỳ thi mùa xuân năm sau đấy.” Tiêu Yến Thư sợ bọn họ cãi nhau đành vội đổi chủ đề.
Nữ quyến nhà nào ở kinh đô khi nghe nói về mối hôn sự tuyệt vời này thì đều hết sức ghen tị.
Nguyễn Linh Hiên mỉm cười gật đầu: “Đúng là có chuyện như thế.”
Một làn gió thổi đến, lá cây trong rừng vang lên xào xạc, đàn chim bị kinh sợ, lác đác rời ngọn cây giống như những đám mây bay thất thường.
Không biết là ai đã cảm thán: “Thời gian nhanh thật, đã tới mùa xuân rồi…”
Thời gian quả thực trôi qua rất nhanh, bốn mùa trong nháy mắt đã qua tám lần thay áo.
Một số chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cũng giống như vậy, Đại tỷ tỷ vẫn đính hôn với phu quân như kiếp trước, tuy không biết tại sao lại muộn hai năm. Nhưng có một số việc hoàn toàn khác với kiếp trước, ví dụ như lần này Tiêu Văn Cảnh ra ngoài rèn luyện, đã rời khỏi Thịnh Kinh hơn một năm.
Từ khi hắn bộc lộ trí thông minh và tài hoa “Hơn hẳn người đồng trang lứa” thì đã được Thuận Thiên Đế dần coi trọng, ủy thác trách nhiệm. Hắn nhúng tay vào không ít chuyện trong triều khiến cho rất nhiều người, rất nhiều hướng đi đã chệch khỏi đường ray phán đoán.
Chỉ dựa vào những gì Nguyễn Linh Huyên nghe được ở kiếp trước thì không đủ trước tình thế luôn thay đổi hiện nay.
Cộc cộc cộc…
Lại một con ngựa từ trong rừng đi ra, nó không đi về vạch đích mà lại tới chỗ đám người đang tụ tập.
“Không hay rồi! Trong mấy cô nương gặp nạn, ta cứu được một người nhưng nàng ấy nói bên trong vẫn còn tới năm sáu tỷ muội nữa!” Một thiếu niên hoảng sợ hét lên, đằng sau ngựa là một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt.
Tạ Quan Linh tình cờ ở bên cạnh bèn giúp hắn ta đỡ cô nương đang run lẩy bẩy đó.
“Có chuyện gì vậy?”
Thiếu nữ gục xuống rồi khóc nức nở: “Bọn ta bị bắt đưa tới nơi này, vừa rồi tranh thủ lúc tên gác trong rừng không để ý nên bọn ta đã chạy trốn… Xin các công tử và tiểu thư hãy cứu giúp!”
Những công tử tiểu thư trước mặt ăn mặc rất phú quý, nhất định là có quyền thế nên thiếu nữ đó giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, vội vàng xin bọn họ giúp đỡ.
Cô nương đáng thương đó vừa khóc, Nguyễn Linh Huyên liền vô cùng tức giận và quất một roi vào không trung, cả giận: “Lại có kẻ lừa bán nữ tử nhà lành! Lẽ nào lại có người như vậy!”
Mấy công tử bên cạnh cũng sục sôi thù hận: “Đúng vậy! Chúng ta phải cứu bọn họ mới được!”
“Nhưng không biết kẻ bắt các nàng ấy là ai, liệu chúng có vũ khí không nữa?” Tạ Quan Linh dè chừng: “Đừng vội mạo hiểm.”
“Ta vừa mới lộ diện thì kẻ đó đã chạy rồi, có lẽ cũng không phải kẻ lợi hại gì. Chỉ bắt nạt được những nữ tử này mà thôi!”
“Không sao đâu, ta vẫn còn chút năng lực tự bảo vệ mình. Những người khác cũng luyện kiếm luyện võ từ nhỏ, nếu có chuyện gì thì chúng ta sẽ bắn tên kêu*!” Nguyễn Linh Huyên vỗ lên chiếc tên kêu trên hông.
*Tên kêu: Một loại tên khi bắn sẽ phát ra tiếng kêu.
Sau đó, Nguyễn Linh Huyên lại nhắn nhủ Tiêu Yến Thư cưỡi ngựa không giỏi và mấy công tử còn nhỏ quay về thành báo với Ngũ Thành Binh Mã Ti chuyện xảy ra ở đây, tiếp đó nàng mới đi cùng những công tử khác vào rừng để tìm kiếm những thiếu nữ đang chạy trốn.
Vài con ngựa phóng đi và nhanh chóng biến mất vào sâu trong khu rừng rậm.
Tiêu Yến Thư lo lắng nói: “Nhưng mà giờ về thành phải mất hơn nửa canh giờ, chuyến đi này chẳng phải là chậm trễ sao?”
Một tiểu công tử đứng cạnh bỗng chỉ vào phía sau bọn họ rồi phấn khích nói: “Có lẽ chúng ta có thể đi tìm bọn họ!”
Phía sau bọn họ là một con đường quan thẳng tắp, lúc này có một nhóm người đi ngang qua, họ mặc quan phục có hai màu đỏ đen, sau lưng đeo cung lớn, thắt lưng đeo trường đao đang hướng về phía hoàng thành.
“Đó là Cẩm Y vệ hay Kim Ngô vệ nhỉ?” Tiêu Yến Thư không nhận ra, nhưng dù là gì thì cũng đủ để giúp đỡ bọn họ rồi.
“Đúng là càn quấy.”
Nhóm Tiêu Yến Thư vừa mới giải thích chuyện gì xảy ra thì nam nhân cầm đầu có bộ râu ria lộn xộn lập tức cau mày giáo huấn: “Cho dù đối phương không có vũ khí thì các người cũng chỉ là những tiểu thư công tử da mịn thịt mềm, nếu dập đầu hay va chạm thì phụ mẫu các người chẳng phải làm loạn lên sao!”
Bọn họ cũng xui xẻo thật, vừa mới chạy việc cho Hoàng đế xong, đang mệt mỏi về kinh để báo cáo kết quả cho sớm rồi nghỉ ngơi thì lại gặp củ khoai lang nóng bỏng tay giữa đường thế này.
“... Ta, ta cũng có khuyên Linh Huyên như thế…” Tiêu Yến Thư núp đằng sau không dám lộ mặt. Giờ phút này nàng ấy cho rằng sự việc đang rất nghiêm trọng, nước mắt lăn ròng trong khóe mắt: “Các ngươi có thể giúp chúng ta đi tìm bọn họ một chút được không?”
“Nhưng bọn ta đang nhận lệnh của Hoàng thượng…” Huống hồ việc tìm người cũng không thuộc phạm vi xử lý của bọn họ.
“Nguyễn Linh Huyên cũng vào đó?” Một thiếu niên chạc tuổi các công tử chợt cất tiếng, lúc này mọi người mới chú ý tới khuôn mặt xuất trần nổi bật của hắn.
Hắn vừa cất tiếng, những người bên cạnh bèn chủ động nhường lối ra giữa để hắn đi từ sau lên.
“Lục ca…!” Tiêu Yến Thư ban đầu không chắc lắm, cho tới khi thấy viên ngọc phỉ thúy ở giữa hàng mày của hắn mới nhận ra, không khỏi bật thốt.
Tiêu Văn Cảnh lấy chiếc mũ rộng vành xuống rồi gật đầu với Tiêu Yến Thư một cái, sau đó quay lại nói với nam nhân râu ria xồm xoàm: “Cố đại nhân, ngươi dẫn những người còn lại về thành hồi bẩm bệ hạ trước đi, để lại cho ta hai mươi người vào rừng tìm người là được.”
“Như thế thì tốt quá!” Cố Chỉ Huy sứ đang lo không biết làm thế nào để rũ được cái chuyện phiền phức này, thấy Lục Hoàng tử chủ động vơ việc vào mình thì há lại không đưa ngay.
Tiêu Văn Cảnh dẫn theo hai mươi người và ngựa phi vào rừng.
Vừa rồi Tiêu Yến Thư không dám nói nhiều, sau khi Tiêu Văn Cảnh đi mới hỏi Cẩn Ngôn bị để lại: “Sao Lục ca của ta lại đột nhiên quay về thế?”
“Thuộc hạ cũng không biết. Vừa lấy được tin chiến thắng từ quân Ngụy gia thì điện hạ đã đòi quay về rồi.”
Mặc dù bình thường Cẩn Ngôn vẫn làm bạn bên cạnh Tiêu Văn Cảnh, nhưng cũng không thể đoán được mọi tâm tư của hắn nên đành phỏng đoán: “Có lẽ điện hạ biết Ngụy Đại soái muốn dẫn Tiểu Tướng quân hồi kinh.”
“Ngụy Tiểu Tướng quân về Thịnh Kinh ư?” Tiêu Yến Thư hưng phấn vỗ tay: “Thế thì Linh Huyên sẽ vui lắm đây!”
Cẩn Ngôn: “...”
Hình như hắn ta bỗng phát hiện ra một chuyện đáng nguy rồi.
…
Vào rừng được một lúc, Nguyễn Linh Huyên và mấy công tử khác chia nhau ra tìm người.
Khu rừng này là nơi bọn họ thường xuyên đua ngựa nên các con đường lối nhỏ đều rõ rành rảnh, không sợ có người nào lạc đường.
Nguyễn Linh Huyên cưỡi Tiểu Thạch Đầu ngó đông ngó tây, muốn tìm một chút manh mối có ích.
Mắt nàng bất chợt sáng lên.
Bụi cây phía trước có một chỗ bị gãy một cách kỳ lạ, nàng tung người xuống ngựa rồi bước tới kiểm tra.
Lòng bàn tay vuốt nhẹ lên chỗ bị bẻ gãy.
Nước. Dấu vết vẫn còn mới.
Điều này có nghĩa là cách đây không lâu đã có người đánh làm gãy nó khi chạy ngang qua.
Có lẽ chính là cô nương mà nàng đang tìm.
Đang lúc nàng đang trầm tư, Tiểu Thạch Đầu hí lên, vó ngựa giẫm xuống đất không ngừng như một lời cảnh báo. Nguyễn Linh Huyên nhận thấy bên cạnh có một luồng gió thổi tới, nàng cúi người, quét chân không chút suy nghĩ.
Nhưng người tới đã đoán được chiêu này của nàng, chân cong đá chặn lại chân của nàng, đồng thời khuỷu tay cũng đỡ nhẹ sau lưng nàng. Hai bàn tay tóm lấy cổ tay nàng và siết chặt bên hông, cơ thể nàng bị buộc phải đi về phía trước ba bước cho tới khi bụng và ngực áp sát vào cành cây khô ráp bên cạnh mới thôi.
Nguyễn Linh Huyên thầm kêu không ổn, nhưng trên mặt lại nhanh chóng chuyển sang vẻ đáng thương.
“Đau đau đau, sắp đứt tay rồi, tráng sĩ tha mạng!”
Người đứng sau cũng có mấy phần thương hương tiếc ngọc, nghe thế thì không đẩy nữa mà buông lỏng tay.
Nguyễn Linh Huyên không dám bỏ lỡ cơ hội tốt, nàng nhanh chóng quỳ xuống, cố gắng dùng đầu đập vào cằm phía trên đầu mình rồi trốn thoát trong khi người đó đang đau đớn.
Tiếc rằng ý đồ của nàng đã bị người bắt được nắm rõ, chẳng những không đẩy được người ta mà cổ tay vừa thoát được lại bị nắm chặt.
“Nhớ có người từng nói rằng trước sức mạnh tuyệt đối thì thủ đoạn cũng chỉ là vô dụng.”
Câu nói này… Nghe hơi quen quen.
Trong lúc Nguyễn Linh Huyên còn đang nghi ngờ, giọng nói ấm áp lại vang lên từ sau lưng, từ tốn nói: “Nguyễn Miên Miên.”
“Tiêu Văn Cảnh?!” Nguyễn Linh Huyên bỗng quay đầu, vừa mừng vừa sợ vừa tức: “Tại sao là người!”
“Mà này, đừng có gọi ta là Nguyễn Miên Miên nữa!”
Tiêu Văn Cảnh buông tay nàng ra rồi nhẹ nhàng nói: “Trên đường về thành ta bắt gặp Thất Hoàng muội, muội ấy nói muội theo chân một đám công tử vào rừng tìm người nên ta đến xem thử.”
Nguyễn Linh Huyên xoa tay, đứng thẳng dậy rồi ngước mắt nhìn, làm động tác đỡ trán: “Người lại cao lớn hơn nữa rồi!”
“Nhìn muội có vẻ đầy…”
Nguyễn Linh Huyên như bị chọc vào cái chân đau, nàng duỗi một tay ra rồi xòe trước mặt Tiêu Văn Cảnh: “Dừng dừng! Không cho người nói ta béo lên nữa.”
Nàng không còn là cô nhóc năm sáu tuổi đầu nữa, có thể thích gì ăn nấy đến béo ú. Thân là thiếu nữ thì nàng cũng có mấy phần thích cái đẹp, vì vậy Nguyễn Linh Huyên ghét nhất là nghe thấy có người nói nàng béo!
Mặc dù… Sự thật là nàng đang tăng cân với tốc độ chóng mặt.
Thậm chí, Vân Phiến còn nói rằng cứ hai ba tháng nàng lại phải may một đống y phục mới, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn nàng sẽ tăng cân mất kiểm soát!
“Không béo…” Ánh mắt Tiêu Văn Cảnh lướt trên khuôn mặt xinh đẹp như quả đào mận của nàng, ánh mắt bất chợt dừng lại rồi mất tự nhiên rời đi.
“... Muội chỉ lớn lên thôi.”
Tiểu cô nương qua mười hai tuổi giống như cành hoa non sau cơn mưa xuân, hút hết chất dinh dưỡng và nhanh chóng trổ cành đơm lá, chuẩn bị tạo nụ nở hoa.
Sắp đến lúc hoa nở, không biết là kéo theo bao nhiêu ong bướm đây.
Giống như ở kiếp trước…
Tiêu Văn Cảnh vừa mới nghĩ đến đó thì Nguyễn Linh Huyên chợt mở miệng.
“Nhưng mà ở kiếp trước ta không như thế…” Nguyễn Linh Huyên cúi đầu nhìn, không muốn nhắc đến hai miếng thịt thừa trên người nữa bèn nhìn Tiêu Văn Cảnh rồi bất lực nói: “Mà thôi, có thể thấy là gặp lại thì rất nhiều chuyện sẽ không giống hệt khi trước nữa.”
Tiêu Văn Cảnh nhìn nàng một cái rồi khẽ ừ.
Từng tầng ánh sáng xuyên qua kẽ lá nhẹ nhàng rơi trên tóc hắn, vẽ theo đường cong của gương mặt toát lên nét ẩn nét hiện, càng khiến nét mặt sắc sảo rõ ràng khiến người ta không thể rời mắt.
Thật là kỳ lạ.
Chỉ mới hơn một năm không gặp thôi, sao cứ như hắn thay đổi nhiều thế nhỉ.
Mắt của hắn ngày càng hẹp dài, cái mũi càng cao thẳng dọc dừa hơn, đôi môi cũng ngày càng mỏng, khó mà nhận ra.
Nguyễn Linh Huyên ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Văn Cảnh chằm chằm như đang tự hỏi.
Tiêu Văn Cảnh không nhúc nhích, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích để người khác xem xét kỹ lưỡng, mặc nàng thăm dò.
Ánh mắt của nàng giống như ngọn cỏ đuôi chó ở ven đường, dài nhỏ mềm mại, đầy lông lá làm cho lòng người ngứa ngáy.
Không chỉ một lần Nguyễn Linh Huyên khen hắn đẹp. Tiêu Văn Cảnh đã từng soi gương xem thử nhưng thật tình là hắn không thấy có chỗ nào quá nổi trội, có lẽ trong mắt Nguyễn Linh Huyên thì lại có điểm khiến nàng thích thú.
Đám chim trong rừng vội vọt lên bầu trời kêu chiêm chiếp loạn lên, Nguyễn Linh Huyên chợt lấy lại tinh thần.
“Thôi xong rồi, ta còn phải đi tìm người!”
Tất cả là do gương mặt của Tiêu Văn Cảnh, hại nàng quên mất việc chính. Nàng giữ chặt dây cương Tiểu Thạch Đầu rồi xoay mình leo lên ngựa.
“Ta đi với muội.” Tiêu Văn Cảnh đi theo nàng lên trước hai bước, huýt sáo một tiếng.
Ngựa của Tiêu Văn Cảnh chạy ra khỏi rừng với tiếng “cộc cộc cộc”, rất hăng hái.
"Tiểu Miên Hoa!”