"Cô nương, người không thể ngủ bên ngoài, sẽ bị ốm đó!"
Nguyễn Linh Huyên dụi mắt tỉnh dậy, phát hiện người mình được bao phủ bởi một chiếc áo choàng nặng trịch, không khỏi lẩm bẩm: “Chẳng trách…”
"Chẳng trách gì cơ ạ?" Vân Phiến giúp Nguyễn Linh Huyên nhấc áo choàng lên để nàng có thể đứng dậy.
Nguyễn Linh Huyên xoa xoa cổ và cổ tay, vừa mở miệng định nói chuyện, nàng chợt nhận ra cơ thể hiện tại này của mình mới chỉ mới hơn sáu tuổi, nếu nàng hấp tấp nói mình mơ thấy trong cảnh đại hôn bị người ta đè đến mức không thở nổi, há chẳng phải sẽ rất kỳ lạ sao?
"Không có gì, đây là..."
Nàng liếc nhìn kiểu dáng chiếc áo choàng rồi hỏi: “Là của Thẩm Giới cho ta à?”
Vân Phiến gật đầu.
Ngoại trừ tiểu công tử Thẩm gia ra, ở đây còn ai có thể có được chiếc áo choàng lông dày dặn và tinh xảo như vậy?
Nguyễn Linh Huyên chạm vào lớp lông mềm mại của chiếc áo choàng, tự nhủ thầm: "Ngài ấy cũng không phải là người khó gần đến vậy."
Vân Phiến đang định gật đầu, nhưng sau đó nàng ấy lại nhớ đến đôi mắt tối tăm nhìn ai cũng lạnh lùng của Thẩm công tử.
Ngài ấy là người dễ gần sao?
Vân Phiến rùng mình, lập tức lắc đầu.
Sáng hôm sau đoàn xe lại lên đường, nhưng hôm nay phu thê Nguyễn gia có kế hoạch khác, muốn rời đoàn xe một khoảng thời gian.
Đoàn xe có hộ vệ, lộ trình đã được định sẵn từ trước, vì vậy sau khi dặn dò Nguyễn Linh Huyên mấy câu phải ngoan ngoãn không gây chuyện, phu thê hai người mới yên tâm cưỡi ngựa dẫn theo sáu hộ vệ đi thăm bạn cũ ở một quận gần đó.
Nguyễn Linh Huyên nhìn cha mẹ rời đi, cầm cửu liên hoàn bên cạnh lên, bắt đầu giải.
Xe ngựa lắc lư, Nguyễn Linh Huyên không cách nào tập trung được, ngồi mày mò một nén nhang rồi mà vẫn chưa thành công, nàng buồn bực ném cửu liên hoàn sang một bên, dựa vào cửa xe hét lên với xe ngựa phía sau: “Thẩm Giới, người đang làm gì vậy?"
Tiêu Văn Cảnh ngồi trong xe ngựa, nghe thấy tiếng nàng nói thì lật sách sang trang khác, nhưng lại không để ý tới.
Cẩn Ngôn liếc nhìn Tiêu Văn Cảnh, đang định lên tiếng, nhưng lại bị ánh mắt của hắn ngăn lại, đành phải im lặng. Thận Hành cưỡi ngựa đi bên cạnh có vẻ hơi đắc ý, khịt mũi hừ nhẹ với Cẩn Ngôn.
Nguyễn Linh Huyên thấy đối phương không trả lời nàng thì tức giận quay đầu lại.
Tám phần là giả điếc không nghe nàng gọi, Tiêu Văn Cảnh thật đáng ghét!
Vân Phiến thấy nàng không vui thì nói: "Cô nương, Nhị gia và Quận chúa muốn chúng ta đi đến quán trọ phía trước nghỉ ngơi, ngồi chờ bọn họ quay về, nô tỳ ước chừng chưa đến một giờ nữa chúng ta sẽ đến nơi ạ, đến lúc đó người muốn ăn cá kho hay gà cay? Để nô tỳ tìm người làm cho cô nương?"
"Ừm, thế thì ăn gà cay đi. Cá nhiều xương lắm, ta không thích!" Nguyễn Linh Huyên suy nghĩ một chút, rồi gọi thêm mấy món mà cha và nương thích, dặn dò Vân Phiên chuẩn bị cả mấy món đó nữa.
Lúc này, nàng đã quên mất chuyện Tiêu Văn Cảnh không để ý tới mình, nàng kéo Vân Phiến đi ngắm gió ngắm cây, đếm chim trên cành.
Ríu rít suốt cả chặng đường.
Mùa đông sắp đến, trên đường chính không nhiều người và xe, vì vậy sau khi đoàn xe đột nhiên bị chặn dừng lại, hộ vệ dẫn đầu đã đi đến, nói với Nguyễn Linh Huyên rằng có người bị cướp, muốn nhờ họ giúp đỡ.
Nguyễn Linh Huyên cảm thấy khá ngạc nhiên.
"Cha và nương ta đều không có ở đây, ngươi có thể cho họ một ít bạc để bọn họ rời đi được không?"
Nguyễn Linh Huyên cảm thấy, khó khăn lớn nhất trên đời này là ra ngoài mà không có tiền, chỉ cần có tiền thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.
Nguyễn gia tuy không quá giàu có nhưng cũng không thiếu tiền nên nàng mới nói một cách hồn nhiên như vậy.
“Tiểu thư, họ nói không cần tiền, họ còn nói nam nhân trong nhà đều bị bọn cướp giết hết rồi, muốn bán mình làm nô bộc để tìm chỗ nương thân. Dù thuộc hạ có giúp đỡ ra sao, bọn họ cũng không chịu đi, chúng thuộc hạ thực sự không còn cách nào nữa rồi."
Nguyễn Nhị gia là người có tấm lòng nhân hậu, nên người hầu và hộ vệ của nhị phòng cũng như vậy, không nỡ làm chuyện gì độc ác, tất nhiên cũng không thể cưỡng ép đuổi hai nữ tử yếu đuối kia đi được.
Nguyễn Linh Huyên dẫn Vân Phiến lên trước xem xét.
Từ xa đã nghe thấy hai giọng nói du dương dễ nghe vang lên.
"Đại nhân, xin ngài giúp đỡ, ta và muội muội thật sự không còn nơi để đi rồi mới làm vậy, nếu như lão gia chịu nhận nhận chúng ta vào, dù chỉ làm nha đầu giặt đồ có bát cơm ăn là tốt rồi..."
"Nếu đại nhân từ chối nhận chúng ta, chẳng phải muốn đẩy tỷ muội chúng ta đi vào chỗ chết sao? Sắp sang năm mới rồi, nếu đại nhân lại bị mấy chuyện liên quan đến mạng người vô tội quấn thân cũng không phải là chuyện tốt."
Khi đến gần, chỉ thấy đó là hai cô nương còn trẻ, tuổi khoảng chừng đôi mươi, tóc xõa ngang hai bên mặt, quần áo còn lấm bụi, chỉ có khuôn mặt là nhìn thanh tú xinh đẹp.
Hộ vệ của Nguyễn gia nói: “Đây là tiểu thư của nhà ta, đại nhân và phu nhân không có ở đây, các ngươi cũng biết tiểu thư nhà ta là người tốt bụng, tiểu thư còn nói cho hai ngươi ít ngân lượng để tìm chỗ trú chân nữa đấy.”
Hai nữ tử vừa nhìn, thấy người làm chủ đoàn xe không ngờ lại là một nha đầu mới năm sáu tuổi, cả hai không khỏi nhìn nhau rồi quỳ xuống khóc lóc van xin: “Tiểu thư, ta và muội muội không còn người thân bạn bè mới nghĩ đến việc bán mình làm nô để có chốn dung thân. Tiểu thư là người tốt bụng, xin hãy thu nhận chúng ta với!”
"Chúng ta đều là con nhà lành, nếu không phải gia đình bị gặp nạn diệt vong, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này, xin tiểu thư hãy mở lòng tốt!"
Hai người lại rơi nước mắt kể về những khó khăn gian khổ mà họ đã trải qua trên đường đi, Nguyễn Linh Huyên nghe mà không nhịn được, trong lòng xúc động, không ngừng bảo họ đứng dậy.
Vân Phiến giơ tay lau nước mắt, cảm thấy thương tiếc về những điều bất hạnh mà họ đã trải qua.
Hộ vệ bên cạnh cau mày, có ý khuyên nhủ: "Tiểu thư, thuộc hạ cảm thấy tốt nhất là nên đợi lão gia phu nhân..."
Muội muội bên kia lập tức bật khóc như mưa, kích động ôm ngực, giống như tức giận đến mức có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào: “Chẳng lẽ đại nhân còn nghi ngờ hai nữ tử yếu đuối như chúng ta là người xấu sao?”
Hộ vệ nhất thời không nói được gì.
“Sao các ngươi có thể là người xấu được chứ?” Nguyễn Linh Huyên an ủi hai người kia, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định: “Nếu đã như vậy, thì…”
“Chờ một chút.” Giọng nói của Tiêu Văn Cảnh vang lên từ phía sau.
"Sao vậy ạ?" Nguyễn Linh Huyên nhìn Tiêu Văn Cảnh cầm sách trong tay đi đến bên cạnh nàng.
"Vừa rồi ta có nghe nói hai người này muốn bán thân làm nô bộc?"
"Làm nô tỳ thì chắc chắn không cần thiết, ta chỉ muốn giữ người ở lại trước đợi cha quay về..." Nguyễn Linh Huyên xua tay, cũng rất ngạc nhiên khi thấy Tiêu Văn Cảnh còn quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
"Ta cảm thấy những chuyện như này, vẫn nên thận trọng một chút."
Hai tỷ muội nhìn thấy lại có một đứa trẻ khác đi tới, cũng không quá để tâm nói: "Vị tiểu công tử này có nghi ngờ gì sao? Chúng ta thật sự không phải người xấu!"
"Được, vậy các ngươi họ gì, quê quán ở đâu? Gặp nạn lúc nào, đối phương có bao nhiêu người, tình hình thương vong của nhà ngươi thế nào, các ngươi thoát thân ra làm sao, tối qua các ngươi trú chân ở nơi nào?" Tiêu Văn Cảnh cũng không khách khí, trực tiếp đưa ra loạt câu hỏi.
Tuy thiếu niên còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt kia rất tinh tường khó qua mặt, khiến người ta bất giác thấy lạnh sống lưng.
Vị tỷ tỷ bình tĩnh lại một lúc rồi nói: "Thiếp thân họ Miêu, quê quán… quê quán ở Thái Thành. Một ngày trước, ta gặp nguy hiểm ở trong rừng long não cách đây mười dặm, đối phương có rất nhiều người, không biết có bao nhiêu. Cha, huynh và nô bộc trong nhà đều chết, ta và muội muội trốn sau một cây nên thoát được một kiếp… đêm qua…”
Muội muội đứng bên cạnh tiện tay chỉ về một hướng và nói tiếp: “Đêm qua chúng ta nghỉ ngơi trong rừng ven đường.”
Tiêu Văn Cảnh khẽ nâng cằm, khóe môi hơi nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Các ngươi vẫn nên tự rời khỏi đây đi, đừng có chắn đường bọn ta nữa.”
"Sao tiểu công tử lại nói như vậy? Vị tiểu thư kia đã đồng ý thu nhận bọn ta rồi mà!" Người tỷ tỷ sửng sốt, không biết vì sao hướng câu chuyện lại đột nhiên thay đổi.
"Các ngươi thấy nàng ấy ngốc nghếch, ôm ý định làm loạn, nhưng ta đã nói rồi, các ngươi mà còn không đi, chẳng lẽ muốn bị kéo lên quan sao?"
Hai nữ tử vẫn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Linh Huyên nghe vậy thiếu điều nhảy dựng lên: "Người nói ai ngốc đó!"
Tiêu Văn Cảnh ghì lấy tay nàng, rồi liếc nhìn hai nữ tử đang lộ vẻ không cam lòng, hắn chậm rãi nói: “Miêu tộc ở Thái Thành đã bị kết án vào năm Kiến Vũ thứ ba mươi hai, nhà cửa bị tịch thu, đày đến Bắc Lăng. Các đệ tử mang họ Miêu tránh còn không kịp sao dám đến gần thành, hơn nữa về phần rừng long não, cây cối ở đó rậm rạp, khiến xe ngựa di chuyển rất khó khăn, bất kể dựng lều nghỉ chân hay phục kích đều không chọn chỗ đó. Chẳng qua các ngươi đang nghĩ địa hình rừng long não phức tạp, cành cây thì nhiều, không dễ qua đó kiểm tra nên mới tiện miệng nói vậy."
“Nếu đã bị đuổi giết, vậy sao vẫn đeo khuyên tai và trâm hoa cài tóc vẫn đung đưa trên đầu, vừa cồng kềnh vừa phát ra tiếng. Thế này chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?”
Cả hai cô nương nghe vậy thì đều sờ lên bông tai đang đung đưa của mình.
Tiêu Văn Cảnh lại chỉ vào mặt đất ẩm ướt: “Hơn nữa tối qua trời mưa, hai cô nương không có xe không ngựa, nhưng quần áo giày dép đều gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một lớp bụi khô, trông dáng vẻ không giống đang chạy trốn chút nào."
Hắn vừa dứt lời, cả hai hoàn toàn tái mặt.
Hai cô nương không đợi bị đuổi đi, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất rồi lẩn vào rừng, thoáng cái đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguyễn Linh Huyên nhìn hai người kia chạy trốn.
Thật sự bị Tiêu Văn Cảnh nói trúng rồi?
“Người vừa mới tới, sao lại để ý được nhiều như vậy?” Đến các nàng đeo loại trang sức gì trên tai, cài trâm gì trên tóc cũng biết.
Nguyễn Linh Huyên thực sự không hiểu.
Kiếp trước nàng cũng không nghe nói bọn họ bị hai nữ tử chặn đường, chẳng lẽ Tiêu Văn Cảnh quan sát được chòm sao, hay là bói ra được quẻ tiên tri?
"Tết sắp đến rồi, bên ngoài có rất nhiều kẻ lừa đảo. Chẳng lẽ muội không thấy hai người họ đột nhiên xuất hiện giữa đường rất đáng nghi sao? Không phải muội nên cảnh giác xem họ có âm mưu gì không à?" Tiêu Văn Cảnh nhìn đôi mắt trong sáng của Nguyễn Linh Huyên, suýt thì thở dài.
Không biết sao Nguyễn đại nhân lại dạy ra được nữ nhi của mình có tính đơn giản ngây thơ như vậy, còn không biết nên đề phòng người khác, lời của ai nàng cũng tin.
“Nếu muội có lòng cảnh giác, thì có thể dễ dàng tìm ra sơ hở của bọn họ.” Tiêu Văn Cảnh nghiêm túc dạy nàng.
Nguyễn Linh Huyên lại hiểu ra ý khác, ngạc nhiên nói: "Vậy là người còn chưa đến nơi đã cảm thấy họ là kẻ lừa đảo rồi sao?"
Tiêu Văn Cảnh quay người lại, nói với vẻ tất nhiên nói: “Tất nhiên rồi, trên đời có rất nhiều kẻ ác.”
"Chẳng trách ngày đó khi gặp bà lão tốt bụng cho nước và bánh, người cũng không ăn, người sợ bà ấy đầu độc mình không bằng!" Nguyễn Linh Huyên đuổi theo hắn, nàng nhớ lại chuyện cũ, rồi như chợt bừng tỉnh: "Vậy có phải lần đầu tiên ta gặp người, ta muốn cho người kẹo nhưng người lại không để ý, là vì người cho rằng ta không có ý tốt sao?”
"..." Tiêu Văn Cảnh yên lặng tăng tốc độ.
"Được lắm! Không ngờ người thật sự nghĩ như vậy! Ta nhìn có giống người xấu đâu! Lúc đó ta mới năm tuổi, người đừng có vô lý như vậy!"
Nguyễn Linh Huyên rất tức giận.
Tiêu Văn Cảnh đúng là không thể nói lý!
Nguyễn Linh Huyên nhanh chóng đến nhà trọ, nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng đợi đến lúc phu thê Nguyễn thị quay về.
Sau khi biết chuyện xảy ra trên đường, Nguyễn Nhị gia vừa ăn vừa gật đầu.
"May mà, Thẩm tiểu công tử cảnh giác. Ta cũng vừa nghe Chương bá bá của con nói gần đây có rất nhiều nữ tử trẻ chuyên chực chờ ở đường chính, giở mánh khóe ‘chạy thoát thân’. Bây giờ là thời gian mọi người vào kinh báo cáo, trên đường có bao nhiêu là quan viên, có không ít người sợ ảnh hưởng đến danh tiếng trên quan trường, chỉ có thể thu nhận, cũng không dám nói ra ngoài..."
Nguyễn Linh Huyên vẫn đang nghĩ Tiêu Văn Cảnh đang phòng nàng như đề phòng kẻ xấu, vẻ mặt buồn bực không vui.
Đan Dương quận chúa cầm đũa gắp măng khô cho Nguyễn Linh Huyên nói: "Đừng nghe lời cha con nói quá lên như vậy, chỉ là hai nữ tử mà thôi. Cho dù chúng mặt dày mà xin ở lại được, chẳng lẽ nương lại sợ bọn chúng?"
"Sao phu nhân lại nói vậy, phu nhân cần gì ra tay? Để cho vi phu gặp được, cũng sẽ để bọn chúng đến từ đâu thì lăn về đó, tuyệt đối không giữ bọn chúng ở bên cạnh!"
Nguyễn Linh Huyên không tin câu này của Nguyễn Nhị gia.
Liễu tiểu nương kiếp trước chính là tấm gương sống trước mặt nàng, vẫn đang đợi nàng quay lại khuấy động đây.
Sau khi ăn tối, Nguyễn Linh Huyên đưa Vân Phiên lên lầu nghỉ ngơi.
Đúng lúc gặp Tiêu Văn Cảnh và Cẩn Ngôn đang chuẩn bị đi xuống cầu thang.
"Hứ!" Nguyễn Linh Huyên vẫn còn chưa hết tức, cố ý không nhìn Tiêu Văn Cảnh, muốn đi ngang qua bọn họ.
Tiêu Văn Cảnh hơi nghiêng người, tựa hồ muốn cho Nguyễn Linh Huyên đi qua, nhưng lại nói câu như muốn giữ người: “Lần đó ta biết muội không có ý xấu.”
Nguyễn Linh Huyên quay mặt lại, cuối cùng cũng nhìn hắn một cái.
Chỉ nói một câu mà đã muốn nàng hết giận?
Không thể nào!
Nhưng lúc hai người mắt nhìn mắt, mũi nhòm mũi, giằng co cả nửa buổi, vẫn không nghe thấy Tiêu Văn Cảnh nói thêm nửa câu.
Nguyễn Linh Huyên tức giận đùng đùng lấy ra một miếng kẹo bông bọc màng gạo nếp từ trong túi vải của mình rồi cầm trong tay.
"Vậy bây giờ thì sao? Ta cho người, người có ăn hay không?"
Nguyễn Linh Huyên vẫn để ý đến vấn đề này.
Tiêu Văn Cảnh không nhìn kẹo mà nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Linh Huyên, chậm rãi nói: “Ta không thích ăn kẹo.”
"Không muốn thì thôi!" Nguyễn Linh Huyên lại hừ một tiếng, vừa định khép tay lại, Tiêu Văn Cảnh lại đột nhiên lấy viên kẹo đi.
Nguyễn Linh Huyên cảm thấy hơi kinh ngạc.
Tiêu Văn Cảnh cụp mắt nhìn viên kẹo, khuôn mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Dù hắn không thích nhưng vẫn nhượng bộ.
Nguyễn Linh Huyên hắng giọng, rồi nhanh nhẹn nói: “Nếu người không thích thì ta không cần ép người nữa, thế người thích gì, ta cho người cái khác.”
Ánh mắt của Tiêu Văn Cảnh rời khỏi kẹo bông tuyết, hàng mi dài như quạt, cụp xuống che khuất đôi mắt đen như mực, như thể choáng váng.
Nguyễn Linh Huyên tưởng rằng hắn đang do dự: "Không thể nói cho ta biết sao?"
Tiêu Văn Cảnh nhìn sang chỗ khác đi: “Cá.”
Cá à? Nàng không thích ăn cá nhất.
Nhưng Nguyễn Linh Huyên vẫn gật đầu, cong môi cười: "Được, ta nhớ rồi."
Hai người đi ngang qua nhau.
Nguyễn Linh Huyên chân sáo tiếp tục đi lên, cầu thang gỗ dưới chân kêu cọt kẹt, giống như tâm trạng đang rất tốt.
Cẩn Ngôn quay lại mấy lần rồi hỏi người trước mặt: "Công tử, Nguyễn tiểu thư hỏi chuyện này làm gì vậy? Chẳng lẽ nàng ấy định cho ngài ăn cá?"
Tiêu Văn Cảnh chậm rãi khép tay lại, màng gạo nếp dưới nhiệt độ cơ thể đã có dấu hiệu tan chảy, những sợi đường mềm mại bị đè lại, giống như một cục bông gòn để mặc người ta nhào nặn.
"... Không biết."
“Nhưng chẳng phải sáng nay công tử còn nói, sau này sẽ giữ khoảng cách với Nguyễn tiểu thư, không thể giống như lúc ở huyện Lâm An nữa… Bây giờ ngài lại vì sợ nàng ấy hiểu lầm, nên nói ra những lời giải thích này, ta thấy rõ ràng nàng ấy đã gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, càng coi ngài là bạn rồi!”
Tiêu Văn Cảnh dừng bước, quay người lại, suýt chút nữa đụng phải Cẩn Ngôn, khiến hắn ta không kịp tránh.
"Sao vậy công tử?"
Tiêu Văn Cảnh nhìn Cẩn Ngôn không nói lời nào, sau đó lại cúi đầu quay người lại, giống như cũng thấy kinh ngạc.
"Ngươi nói đúng…"
Tại sao hắn lại đột nhiên mở miệng giải thích với nàng.
Không phải để nàng cứ tức giận, không để ý đến hắn như vậy sẽ càng tốt hơn sao?