“Ta nghe nói sư phụ của muội là do Mộc Vương gia mời đến cho muội.” Tiêu Văn Cảnh kéo dây cung, dây cung phát ra tiếng vù vù, giống hệt não bộ đang ù đi của Nguyễn Linh Huyên.
“Ta muốn mời ông ấy dạy ta học võ.”
Sư phụ dạy kỵ xạ của Nguyễn Linh Huyên là một tiên phong dưới trướng Mộc Vương gia, bởi vì chân bị thương trên chiến trường nên mới lui quân, được phái đi bảo vệ Đan Dương Quận chúa, hòn ngọc quý trên tay Vương gia.
Sau này, ông ấy mới trở thành sư phụ của Nguyễn Linh Huyên.
Hiện nay, Tiêu Văn Cảnh không tiện gióng trống khua chiêng tìm sư phụ tập võ, nếu có thể dùng sư phụ của Nguyễn Linh Huyên thì không còn gì tốt hơn.
Học võ phải đặt nền tảng từ nhỏ, hắn đã quay lại tuổi này thì nên mau chóng học tập mới được.
“Vì sao ta phải nhường sư phụ cho người?” Nguyễn Linh Huyên không hiểu được suy nghĩ của hắn.
“Nói ra thì rất dài…”
“Linh Huyên, ngươi biết tin gì chưa?! Hôm qua Tiết Quý về nhà đã bị cha của cậu ta đánh đến nỗi không xuống giường được!”
Hoàng sư phụ đang chỉ đạo mấy học sinh không kéo cung được mà vẫn rảnh rỗi nhòm ngó chung quanh. Tranh thủ dịp này, mấy tiểu cô nương đeo cung tên chạy đến đây, kéo Nguyễn Linh Huyên trò chuyện.
“Sao các ngươi biết?” Nguyễn Linh Huyên bị thu hút sự chú ý một cách tự nhiên, bắt đầu tò mò chuyện Tiết Quý bị đánh.
“Ngươi quên rồi à? Nhà ta ở ngay bên cạnh Tiết gia, hôm qua lúc mặt trời xuống núi, sân bên cạnh vang lên tiếng kêu gào như chọc tiết lợn, khiến tiểu muội của ta sợ hãi bật khóc!” Tiểu cô nương cột dải lụa màu vàng trên đầu vỗ ngực, trông như thể vẫn còn sợ hãi: “Kêu thảm thiết lắm!”
“Không sai không sai, ta cũng nghe thấy! Tiết Nhị kêu rất to!”
“Vì sao lại thế?” Nguyễn Linh Huyên thắc mắc.
“Tại vì ngươi!” Mấy tiểu cô nương đều nghiêm túc nhìn Nguyễn Linh Huyên.
Trái tim của Nguyễn Linh Huyên bỗng đập thình thịch, vô thức liếc nhìn Tiêu Văn Cảnh.
Nàng lại làm chuyện xấu nữa à?!
Sắc mặt của Tiêu Văn Cảnh không chút thay đổi, vẻ mặt dung ung như thể không quan tâm cho lắm, thậm chí còn tránh ra chỗ khác, hiển nhiên là không có hứng thú với cuộc trò chuyện của các nàng.
“Người hầu nhà ta đã hỏi thăm người gác cổng của Tiết gia, nói là Tiết Quý vừa về nhà thì nói với cha cậu ta rằng cậu ta không thi khoa cử nữa! Cậu ta muốn học toán! Tiết gia đại ca mắc chứng động kinh, trời sinh không thể làm quan, Tiết gia đều hy vọng Tiết Nhị chịu khó phấn đấu, thi đậu Tiến sĩ trở về kia kìa!” Tiểu cô nương kéo tay nàng liên tục than thở.
Tiết Quý thật to gan lớn mất, dám nói những lời như vậy.
Nguyễn Linh Huyên: “Hở…”
Tiểu cô nương mặc váy hồng gật đầu lia lịa, còn nói với Nguyễn Linh Huyên: “Tiết Nhị còn nói rằng, ngươi khen cậu ta tài giỏi, nói toán học không phải là thứ không đáng nhắc đến, rồi sẽ có người thấu hiểu và ủng hộ cậu ta!”
Nguyễn Linh Huyên: “Ớ…”
Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn sững sờ.
Nói thật, kiếp trước sau khi trở về Thịnh Kinh, nàng chưa bao giờ nghe thấy tin tức của Tiết Quý. Nhưng trời đất chứng giám, nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dụ dỗ cậu ta đừng tham gia thi khoa cử.
Nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Mặc dù còn nhỏ nhưng các nàng cũng đã đến tuổi hiểu chuyện, biết đối với gia tộc mà nói, khoa cử là chuyện quan trọng cỡ nào.
Nguyễn Linh Huyên: “… Phải làm sao bây giờ?”
“Không biết nữa.” Tiểu cô nương sống cạnh nhà Tiết Quý thở dài: “Lần này trông Tiết Quý có vẻ rất nghiêm túc, bị đánh đến nỗi không dậy được, còn bị ném vào từ đường để sám hối, nói là khi nào cậu ta nghĩ thoáng thì mới được ra ngoài, một người sợ đau sợ gian khổ như cậu ta, thế mà lần này vẫn cắn răng không chịu thỏa hiệp.”
“…”
Nguyễn Linh Huyên không chán ghét Tiết Quý đến nỗi muốn hủy hoại cậu ta, vậy mà bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu ta lại do nàng gây ra, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Nguyễn Linh Huyên ỉu xìu, không biết nên làm như thế nào.
Tiểu cô nương mặc váy hồng bên cạnh dùng ngón tay chọc má nàng, gò má đỏ ửng, nói: “Linh Huyên, hay là ngươi đi hỏi Thẩm Giới xem sao? Hắn là người thông minh nhất trong lớp chúng ta, nói không chừng sẽ giúp ngươi nghĩ ra một ý hay.”
“Hỏi hắn ư?”
“Đúng thế, chẳng phải vừa rồi các ngươi còn nói chuyện với nhau à?”
Nhìn Tiêu Văn Cảnh đã đi xa, Nguyễn Linh Huyên buồn rầu nhíu mày.
“Linh Huyên, sao tự nhiên ngươi với Thẩm Giới lại thân thiết với nhau vậy? Thẩm Giới đến đây đã hai tháng, vậy mà số câu nói chuyện với chúng ta có thể đếm trên đầu ngón tay đấy nhé!” Cô nương mặc váy hồng xòe bàn tay ra rồi gập ba ngón tay xuống, vẻ mặt đáng thương: “Vừa rồi hắn nói với ngươi tận ba câu lận!”
Các tiểu cô nương khác cũng gật đầu, chăm chú nhìn Nguyễn Linh Huyên.
Nguyễn Linh Huyên chớp mắt, bỗng nhiên hiểu rõ tâm tư của mấy cô nương này.
Tiêu Văn Cảnh chẳng những hoàn thành bài vở rất tốt, phu tử suốt ngày khen ngợi hắn mà ngay cả khuôn mặt kia cũng vô cùng đẹp đẽ, làn da trắng muốt như sứ, lông mày dày, đôi mắt đen láy, đuôi mắt lúc nào cũng rủ xuống một cách lười biếng, dáng vẻ ỉu xìu không có tính công kích, cho nên rất được lòng các tiểu cô nương.
Hồi xưa hắn còn sống ở quan xá, bởi vì tiểu tỷ muội của nàng thường xuyên lấy cớ là đến nhà chơi với nàng, trên thực tế chỉ muốn xem Tiêu Văn Cảnh, khiến nàng ghen tỵ nên mới cãi nhau với Tiêu Văn Cảnh. Mấy ngày sau, hắn rất “thức thời” dọn dẹp đồ đạc chuyển sang sống một mình ở nhà bên cạnh.
Mặc dù trước kia họ từng có chút xích mích với nhau nhưng bây giờ, nàng hỏi Tiêu Văn Cảnh thì cũng tốt hơn là tìm cha mẹ mình. Chí ít Tiêu Văn Cảnh sẽ không vì chuyện mà là cầm gậy tre đánh mông nàng, đúng không nào?!
“Hôm trước sân nhà của hắn bị cháy, phụ thân của ta dập lửa giúp hắn nên hắn mới cảm ơn ta!” Nguyễn Linh Huyên vừa nói vừa vỗ tay.
Không sai! Ít nhiều gì Nguyễn gia của họ cũng từng chiếu cố hắn, ân nghĩa như giọt nước, báo đáp như dòng sông, hắn nghĩ ra cách giải quyết giúp nàng thì có đáng là bao đâu!
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, các học sinh có thể về nhà, tự thu xếp ôn tập bài vở.
Tiêu Văn Cảnh vừa ngồi lên xe ngựa thì nghe tiếng kinh hô của Cẩn Ngôn bên ngoài: “Nguyễn tiểu thư, đừng!”
Nhưng tiếng kêu của hắn ta còn lâu mới nhanh bằng động tác của đối phương. Rèm cửa bị vén lên, Nguyễn Linh Huyên thò đầu vào trong, hắng giọng nói với Tiêu Văn Cảnh: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta có thể đồng ý cho người bái sư…”
Tiêu Văn Cảnh nhìn cặp lông mày lá liễu hơi nhướn lên của Nguyễn Linh Huyên: “Tuy nhiên?”
Nguyễn Linh Huyên trừng hắn một cái, rất không vui vì bị hắn cướp lời, song nàng vẫn chìa một ngón tay ra rồi nói: “Tuy nhiên người phải giúp ta một chuyện.”
Tiêu Văn Cảnh: “Được.”
Nguyễn Linh Huyên lập tức vui vẻ, quay đầu gọi Vân Phiến: “Ta ngồi chiếc xe này về nhà, các ngươi đi theo đằng sau!”
Không chờ Tiêu Văn Cảnh lên tiếng, Nguyễn Linh Huyên đã chui vào xe.
“Sao lại nhìn ta kiểu đó? Vừa rồi ngươi đã đồng ý sẽ giúp ta, tất nhiên ta phải vào trong để nói chuyện với ngươi chứ!” Nguyễn Linh Huyên lúc nào cũng có thể nói chuyện một cách đúng lý hợp tình như thế.
Tiêu Văn Cảnh vuốt ve đầu ngón tay tê dại vì dây cung rung lên, chậm rãi nói: “Nói có lý.”
Nguyễn Linh Huyên lại tiến lại gần hắn, kể cho hắn nghe từ đầu đến cuối về chuyện phiền lòng của mình.
Tiêu Văn Cảnh suy nghĩ trong giây lát, quả thực nghĩ ra một cách giải quyết mà nàng có thể thực hiện.
Nguyễn Linh Huyên ghi nhớ trong lòng.
“Chẳng phải muội có xích mích với Tiết Quý à? Vì sao vẫn muốn giúp cậu ta?” Tiêu Văn Cảnh vén rèm cửa, đưa mắt nhìn phong cảnh phố phường bên ngoài.
Nguyễn Linh Huyên buông tiếng thở dài não nề: “Dù sao đi nữa chúng ta cũng quen nhau từ bé, ta không nỡ thấy cậu ta chịu khổ.”
“Vậy thì muội thật đúng là một người tốt.” Lúc nhắc đến hai chữ “người tốt”, giọng điệu của Tiêu Văn Cảnh lên cao.
Chẳng qua Nguyễn Linh Huyên không hiểu rõ thâm ý của hắn, ngược lại thấy sạp hàng nhỏ ngoài cửa sổ thì vui sướng kêu dừng xe, nàng muốn xuống xe.
Xe bò của Nguyễn gia đi theo đằng sau, Nguyễn Linh Huyên gọi nữ sử của mình, hai người chạy đến trước một sạp hàng nhỏ bán đồ chơi, châu đầu líu ríu với nhau.
“Ta mua một món đồ chơi làm lễ vật cho Tiết Nhị vậy!”
Sau khi nàng rời đi, Cẩn Ngôn chờ mãi mà không nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Văn Cảnh, bèn vén rèm cửa nhìn vào trong xe: “Công tử?”
Tiêu Văn Cảnh đang tựa bên cửa sổ, vén một góc rèm cửa, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của hắn khiến làn da trắng nõn như ngọc.
Cẩn Ngôn nhìn theo tầm mắt của hắn, trước sạp đồ chơi, Nguyễn Linh Huyên và Vân Phiến đang hào hứng lựa chọn.
Hắn ta chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi: “Công tử có thích thứ gì không? Có muốn xuống dưới chọn mấy món không?”
Cẩn Ngôn thầm nghĩ, cho dù chín chắn cỡ nào thì bây giờ điện hạ vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, cảm thấy hứng thú với đồ chơi là chuyện quá bình thường.
“Không cần, về thôi.” Tiêu Văn Cảnh buông tay, mặc cho rèm cửa rủ xuống, bóng tối thoáng chốc nuốt chửng ánh sáng trên mặt hắn.
Nguyễn Linh Huyên đang lựa chọn hăng say nên không chú ý tới xe ngựa sau lưng đã rời đi.
Sau khi hồi phủ, nàng ngồi trên ghế đá bên cạnh nội trạch, chờ Nguyễn Nhị gia về nhà ăn cơm.
Công việc trong Huyện nha vừa nhiều vừa phức tạp, đôi khi hòa giải việc nhà cũng rất tốn thời gian. Nguyễn Linh Huyên chờ đến nỗi bụng sôi sùng sục mới thấy Nguyễn Tri huyện mặc quan phục màu xanh, vẻ mặt mỏi mệt đi tới.
“Phụ thân.” Nguyễn Linh Huyên chạy đến gần, ôm ống tay áo của ông ấy.
Mặc dù mỏi mệt nhưng vừa thấy nữ nhi ngoan ngoãn đáng yêu của mình, Nguyễn Tri huyện vẫn lập tức mỉm cười, vươn một ngón tay chọc lên trán Nguyễn Linh Huyên: “Không có việc gì mà hiến ân cần, con lại gây chuyện nữa à?”
Nguyễn Linh Huyên đỏ mặt. Không ngờ nàng còn chưa lên tiếng thì đã bị cha nhìn thấu, chẳng qua nàng ỷ mình còn nhỏ tuổi, có thể mặt dày mày dạn, vậy nên vẫn năn nỉ Nguyễn Nhị gia giúp đỡ mình.
Nghe Tiêu Văn Cảnh bày mưu đặt kế cho Nguyễn Linh Huyên, Nguyễn Nhị gia không khỏi kinh ngạc: “Ngài ấy còn nhỏ tuổi mà đã suy nghĩ được nhiều như vậy, đúng là hậu sinh khả úy.”
Nguyễn Linh Huyên biết Tiêu Văn Cảnh vẫn rất thông minh, một người nghiêm túc và khắt khe như Thuận Thiên Đế mà vẫn thường xuyên khen hắn làm việc cẩn trọng, suy nghĩ chu đáo. Nhưng thực tế, sau này Nguyễn Nhị gia không ưa hắn cho lắm, ngược lại khen ngợi Ngụy Tiểu Tướng quân rất nhiều, nói rằng Tiểu Tướng quân là nhi lang chân thành hiếm thấy.
“Cha cũng có nghe nói chuyện Tiết Quý, đây là việc nhà của người ta nên quả thật là không dễ giải quyết. Chẳng qua có thể thử phương pháp của Thẩm tiểu công tử một lần.”
Nguyễn Nhị gia không đành lòng thấy nữ nhi thất vọng nên cuối cùng vẫn đồng ý.
…
Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Linh Huyên bị Đan Dương Quận chúa trông chừng, phải ngồi trong thư phòng tập viết chữ.
Sau khi nàng viết được mấy chữ thì có người đến bái phỏng, Đan Dương Quận chúa dẫn bà tử nữ sử ra ngoài tiếp khách. Tranh thủ dịp này, Nguyễn Linh Huyên quăng bút lông sang một bên, dẫn Vân Phiến chuồn ra ngoài.
Nguyễn Linh Huyên thành thạo trèo tường sang nhà hàng xóm rồi chạy chậm đến phòng của Tiêu Văn Cảnh, chẳng qua vừa chạy được nửa đường thì đã bị Cẩn Ngôn kéo lại.
Vẻ mặt Cẩn Ngôn rất bối rối, vội nói: “… Bây giờ công tử không tiện gặp khách, trễ chút ngài hẵng đến đây.”
“Ừm.” Nguyễn Linh Huyên chớp mắt, thấy một cục xảo huyền cơ* được đặt trên tay của Cẩn Ngôn.
*Xảo huyền cơ là một loại đồ chơi trí tuệ thời cổ đại, lợi dụng nguyên lý khóa Lỗ Ban (hoặc còn gọi là khóa Khổng Minh) để lắp ráp các mảnh gỗ thành một khối hoàn chỉnh mà không cần dùng keo dán.
Hồi ba tuổi, ngoại tổ phụ cũng từng một cái cho nàng, đó là món đồ chơi mà nàng thích nhất hồi bé, thường xuyên loay hoay, cho nên vừa liếc nhìn, nàng đã nhận ra xảo huyền cơ bị chia thành mấy khối này đã mất khúc gỗ dài chính giữa.
“Hắn cũng chơi thứ này à?”
Nguyễn Linh Huyên đang tò mò thì cửa phòng Tiêu Văn Cảnh bỗng mở ra, mấy người bước ra ngoài.
Cẩn Ngôn vội vàng kéo nàng ra sau lưng, cung kính khom lưng hành lễ với người kia: “Lưu đại nhân.”
Nguyễn Linh Huyên ngẩng đầu nhìn, lập tức nhận ra người vừa bước ra chính là Lưu viện sứ trẻ tuổi hơn rất nhiều. Đó là Thái y được Hoàng hậu nương nương coi trọng, cung phi bình thường không thể mời được người này.
Lưu viện sứ cau mày quát lớn: “Tại sao thân thể của ngài ấy đã điều dưỡng bao lâu nay mà vẫn y nguyên thế này? Rốt cuộc đám người hầu các ngươi đã chăm sóc ngài ấy kiểu gì vậy hả?”
Cẩn Ngôn cúi đầu, cung kính đáp: “Bẩm đại nhân, trải qua điều dưỡng, thân thể của công tử đã khá hơn nhiều, chẳng qua dạo trước bị lạnh nên mới suy yếu một chút…”
“Hầu hạ ngài ấy uống thuốc đúng hạn, phải dưỡng thân thể cho khỏe lại.”
Lưu viện sứ hừ lạnh một tiếng rồi phất ống tay áo, nhấc chân rời đi.
Cẩn Ngôn khom lưng vâng dạ liên tục.
Giọng điệu của Thái y lạnh như bằng, hoàn toàn không có một chút nào là lo lắng cho bệnh tình của bệnh nhân. Nguyễn Linh Huyên thắc mắc nhìn theo đoàn người Thái y rời đi, lại thấy Cẩn Ngôn chuẩn bị vào phòng thì lập tức đi theo.
Cẩn Ngôn vừa bị mắng nên đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói với Nguyễn Linh Huyên: “Nguyễn tiểu thư, hôm nay thật sự không tiện, chi bằng hôm khác ngài hãy đến đây.”
Nguyễn Linh Huyên không muốn thấy người khác khóc. Thấy Cẩn Ngôn buồn bã như vậy, nàng cứ tưởng là vì hắn ta vừa bị răn dạy nên không tiện gây khó dễ cho hắn ta, bèn ngoan ngoãn gật đầu, nói rằng ngày mai sẽ đến.
Cẩn Ngôn vào phòng, mùi máu trong phòng vẫn chưa tan hết, bước chân của hắn ta nhanh hơn một chút, đặt đồ vật lên bàn rồi nhìn về phía người đang nằm nhắm mắt trên giường, không biết là hôn mê hay vẫn tỉnh táo, khẽ nói: “Điện hạ, Lưu viện sứ đã rời đi rồi.”
“Ừ.”
May mắn, vẫn tỉnh táo, vậy thì chứng tỏ hắn không đến nỗi quá khó chịu.
Cẩn Ngôn yên tâm hơn một chút, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cười nói: “Vừa rồi Nguyễn tiểu thư muốn đến đây gặp công tử, thuộc hạ kêu nàng ấy hôm khác hẵng đến, nàng ấy nói ngày mai sẽ đến, có thể thấy được nàng ấy rất thích công tử, muốn kết bạn với công tử đấy.”
Tiêu Văn Cảnh chậm rãi mở mắt.
Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng Nguyễn Linh Huyên ngồi trên cây, lắc lư hai chân cười to.
Hắn khẽ cau mày, nhỏ giọng nói: “Ta không muốn kết bạn với nàng ấy.”
“Hả? Vậy thì ngày mai có cho nàng ấy vào phòng hay không đây?” Nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, Cẩn Ngôn nghiêm túc đặt câu hỏi.
“…” Tiêu Văn Cảnh không trả lời, chỉ im lặng nhắm mắt.