Nguyễn Linh Huyên vừa thở hổn hển vừa chạy ra khỏi Thọ Xương cung.
Lúc nãy Tiêu Văn Cảnh vừa mới tỏ vẻ ôn hòa trước mặt Hiền Đức Hoàng Thái hậu suốt cả buổi trời, lại còn bảo rằng hắn muốn dẫn nàng ra ngoài đi dạo. Nhưng hắn thì hay rồi. Sau khi mỉm cười suốt đường ra khỏi cửa điện, Tiêu Văn Cảnh lập tức bước nhanh ra ngoài như thể muốn bỏ nàng lại cho qua chuyện.
Tiêu Văn Cảnh bèn dừng lại rồi nghiêng người nhìn nàng. Nhưng không phải hắn muốn đợi Nguyễn Linh Huyên mà là nghiêm túc nhắc nhở nàng: “Ở trong cung mà muội lại gọi thẳng tên húy của Hoàng tử, thật quá bất kính.”
“Vậy Hoàng tằng tổ mẫu đã bảo người dẫn ta đi dạo trong vườn, thế mà người lại chẳng màng tới ý tứ của tôn trưởng. Đó là đại bất kính!”
Tiêu Văn Cảnh không nói năng gì cả.
Nguyễn Linh Huyên muốn có một lời giải thích rõ ràng: “Còn nữa, trước đó ở cổng thành, người đã nói một cách chắc chắn rằng sẽ không kết bạn với nhi nữ của hạ thần. Vậy tại sao người lại thừa nhận ta và người là bạn của nhau ở trước mặt Hoàng tằng tổ mẫu?”
Tiêu Văn Cảnh quan sát chung quanh, thấy cung nhân đang cúi đầu nên hắn lại đi ra ngoài thêm mấy bước nữa. Nguyễn Linh Huyên cũng theo sát phía sau bước chân của hắn.
Mãi đến khi bước xuống bậc thang, Tiêu Văn Cảnh mới tiếp tục lên tiếng: “Hoàng tổ mẫu thích mọi người chung sống hòa thuận với nhau. Cho dù Đại Hoàng huynh có mặt ở đây thì huynh ấy cũng sẽ xưng là bạn của muội và ta thôi.”
Nguyễn Linh Huyên đã sớm nhận ra Đại Hoàng tử xem thường bọn họ đến mức nào, vậy nên lời này của Tiêu Văn Cảnh cũng muốn nói cho nàng biết rằng: Việc xưng là bạn với Nguyễn Linh Huyên trước mặt Hiền Đức Hoàng Thái hậu cũng chỉ làm bộ làm tịch mà thôi, không thể xem là thật được.
Nguyễn Linh Huyên bĩu môi, vừa tức giận vừa ấm ức: “Vậy người cũng cho rằng ta không xứng làm bạn ư?”
“Ở trong Hoàng thành, làm bạn vô cùng nguy hiểm.” Ánh mắt của Tiêu Văn Cảnh nhìn sang bên cạnh: “Do đó, muội cũng không cần lãng phí thời gian với ta. Ta không có thứ mà muội mong muốn đâu.”
Người ta không dễ dàng chết trong tay kẻ thù nhưng lại dễ thiệt hại trong tay chính bạn mình.
Đây chính là kết luận mà Tiêu Văn Cảnh đã rút ra sau nhiều năm thờ ơ quan sát trong cung. Nếu không thì tại sao từ xưa đến nay, bậc Đế Vương đều phải tự xưng là quả nhân cơ chứ!
Trong tay nắm giữ quyền lực tối cao, đồng thời chịu đựng sự cô độc khôn cùng.
Đây mới là tương lai của hắn.
Nguyễn Linh Huyên hùng hồn bước tới trước mặt Tiêu Văn Cảnh để ngăn hắn lại, sau đó vừa tự chỉ vào mặt mình vừa trừng lớn đôi mắt to tròn: “Nguy hiểm hả? Hãy nhìn ta từ trên xuống dưới đi, chỗ nào trông giống người nguy hiểm chứ? Điện hạ đừng xem tất cả mọi người đều là sài lang hổ báo nữa!”
Nguyễn Linh Huyên đang ngẩng mặt lên, làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa. Sự ngây thơ lẫn non nớt đều hiện rõ ở nơi đáy mắt, quả thực nàng không có một chút tính công kích nào cả, ngược lại còn khiến người ta lo lắng rằng Nguyễn Linh Huyên quá mức đơn thuần và vô hại, dễ dàng bị xé nát bởi những kẻ sài lang hổ báo khác.
“Cũng chẳng phải là ta đang nhắm vào muội đâu. Chỉ có điều, không phải ai ai cũng thích kết giao rồi lãng phí thời gian cho người khác.”
Lời nói của Tiêu Văn Cảnh khiến đôi mắt to của Nguyễn Linh Huyên tràn đầy thất vọng.
“Thì ra điện hạ luôn nghĩ rằng người đang lãng phí thời gian...” Nguyễn Linh Huyên hít một hơi thật sâu, tức giận đến mức siết chặt nắm đấm nhưng ngoài miệng vẫn còn giả vờ ung dung: “Được thôi, dù sao ta cũng không thiếu bạn, cho dù thiếu người thì cũng chẳng có gì to tát cả. Nếu người đã không phải là bạn của ta thì sau này, dù người xảy ra chuyện gì thì ta tuyệt đối sẽ không giúp đỡ nữa đâu!”
Vì không kiềm chế được nên nàng đã hơi lớn tiếng ở nửa câu cuối cùng, như thể đó là một câu uy hiếp hết sức nghiêm trọng.
“Ừm, ta biết rồi.” Giọng điệu của Tiêu Văn Cảnh cứ như thể không hề để tâm đến lời nói của nàng chút nào.
Cũng như ngày đại hôn hôm đó, mặc dù Nguyễn Linh Huyên đã nói với Tiêu Văn Cảnh rằng nàng đã thích một nam nhân khác rồi. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ trả lời một câu là “Ta biết rồi” một cách hờ hững như vậy đó, đúng là đổ thêm dầu vào lửa mà.
Nguyễn Linh Huyên mở miệng định nói gì đó nhưng đầu óc lại trống rỗng. Nàng thực sự bị hắn chọc giận rồi. Lúc này, nàng quyết định thực sự thuận theo lời Tiêu Văn Cảnh, không tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Nguyễn Linh Huyên nhanh chóng xoay người, vừa nhấc váy vừa bước lên bậc thềm.
Lúc này, Tiêu Văn Cảnh mới chú ý tới trên mái tóc mềm mại và bồng bềnh của nàng có một chiếc hoa trâm quen thuộc. Hắn đang định mở lời thì Nguyễn Linh Huyên đã cao chạy xa bay rồi.
Nguyễn Linh Huyên chần chừ ở bên ngoài Thọ Xương cung suốt một lúc nhưng vẫn không quay về cung điện mà lại đến ngự hoa viên một mình.
Kiếp trước nàng cũng đã theo Đan Dương Quận chúa vào cung mấy lần rồi. Tuy số lần không nhiều cho lắm nhưng Nguyễn Linh Huyên vẫn còn nhớ rõ đường đi từ Thọ Xương cung đến ngự hoa viên.
Bây giờ đang là mùa đông giá rét, cây cối khô héo, hoa cỏ cũng không nhiều, thực sự chẳng có gì đẹp đẽ cả.
Nguyễn Linh Huyên vừa cầm lò sưởi tay vừa đá mấy viên đá trên mặt đất để giết thời gian. Nàng không hề hay biết ở phía sau có một nhóm người đã chú ý tới mình cách đó không xa.
“Chiếc trâm kia ở trên đầu nàng ta.”
“Điện hạ, đó không phải là chiếc trâm mà ngài đã tặng cho Nguyễn Linh Chủy ư? Tại sao nó lại ở trên đầu nàng ta?”
Tiêu Tông Vĩ lạnh lùng nhếch môi: “Nàng ấy thật là to gan. Món đồ do bổn điện hạ tặng mà cũng tiện tay đưa cho người khác.”
“Ngài có muốn giáo huấn nàng ta một chút không ạ...” Một vị công tử bên cạnh vội vàng đưa ra chủ ý, không ngờ lại bị Đại Hoàng tử nheo mắt rồi nhìn chằm chằm. Kẻ này lập tức hoảng sợ tới mức đỉnh đầu run lên, liên tục chỉ vào Nguyễn Linh Huyên: “Ý của tiểu nhân là dạy cho nàng ta một bài học!”
Tiêu Tông Vĩ lại nhìn về phía tiểu cô nương đang bước đi trên con đường nhỏ xa xa một lần nữa, sau đó nói với giọng điệu trầm thấp: “Những kẻ không biết quy củ thì nên giáo huấn một chút đi.”
*
Những chiếc lá phong đỏ rực như lửa rơi khắp đình viện. Các cung nhân cầm chổi dọn sạch những cung đường quanh co hết lần này đến lần khác.
Cẩn Ngôn bước nhanh về phía hành lang. Tiêu Văn Cảnh đã nghe thấy tiếng bước chân nhưng vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ lật sang một trang sách khác.
“Điện hạ, lúc nãy thuộc hạ vừa nhìn thấy Nguyễn tiểu thư đang ở ngự hoa viên một mình. Đại điện hạ đã dẫn người đi theo nàng ấy suốt một đoạn đường. Sau đó, một tiểu cung nga* đã tiến tới để trò chuyện với Nguyễn tiểu thư một lát. Nguyễn tiểu thư đã lập tức rời đi cùng với tiểu cung nga kia rồi. Ngài nói thử xem…”
*Cung nga: Thường dùng để chỉ hậu phi và cung nữ.
Hôm qua, lúc ở cổng thành, Đại Hoàng tử khá bất mãn với Nguyễn Linh Huyên.
Cũng không phải là Cẩn Ngôn đang lo nghĩ linh tinh một cách vô duyên vô cớ, bởi quả thực tác phong hành động của Đại Hoàng tử vẫn luôn khiến người ta cảm thấy lo lắng không yên.
Ngón tay của Tiêu Văn Cảnh lướt qua một dòng chữ nhưng lại không có một chữ nào đi vào đầu hắn cả. Tiêu Văn Cảnh khẽ cau mày lại rồi ngẩng đầu lên.
Cẩn Ngôn vẫn đang nhìn hắn với ánh mắt mong chờ: “Điện hạ, ngài có muốn bẩm báo với Hoàng Thái hậu không ạ?”
Tiêu Văn Cảnh suy nghĩ một lát.
Trước đây, Nguyễn Linh Huyên cũng không có mối quan hệ thân thiết với Tiêu Tông Vĩ, vì vậy nàng nhất định không biết về những thủ đoạn hành động từ xưa đến nay của hắn ta, dẫn đến việc thiếu đề phòng.
Tiêu Văn Cảnh bèn gọi một nội giám đang đứng hầu hạ ở bên cạnh: “Ngươi hãy tới Thọ Xương cung để tìm Tứ Hương cô cô, sau đó nhờ cô cô đi tìm Nguyễn tiểu thư để đưa nàng ấy về Trường Khánh cung đi.”
Tiếng nói chợt khựng lại một thoáng, sau đó hắn lại bổ sung: “Tìm thêm một cung tỳ khác đi tới Trường Khánh cung để tìm Nguyễn Đại tiểu thư, sau đó báo tin rằng Lục tiểu thư đang đi loanh quanh một mình trong cung, như thế không thỏa đáng.”
Nội giám nhận lệnh rời đi.
“Cũng đúng. Cách này vừa không cần chúng ta ra mặt vừa hợp tình hợp lý. Nguyễn Đại tiểu thư tìm muội muội của mình cũng là chuyện chính đáng!” Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lập tức lẩm bẩm: “Nhưng có lẽ Đại Hoàng tử cũng không dám làm gì quá đáng với Nguyễn tiểu thư đâu ạ. Dù sao thì nàng ấy cũng là tằng ngoại tôn nữ của Hiền Đức Hoàng Thái hậu mà…”
Cẩn Ngôn cúi đầu xuống, ánh mắt tình cờ liếc nhìn trang sách trong tay Tiêu Văn Cảnh.
“Sao điện hạ lại đọc Vũ Bị Lục vậy?”
Tiêu Văn Cảnh lấy lại tinh thần rồi đáp: “Ngươi hãy đến phủ Nội vụ rồi yêu cầu một số gỗ có thể dùng làm cung tên đi. Ngươi chỉ cần nói là ta đang nghiên cứu sách cổ nên bắt đầu có hứng thú với việc chế tạo cung tên.”
Mặc dù Thuận Thiên Đế cực kỳ nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái nhưng cũng không bao giờ cản trở bọn họ phát triển một số sở thích nho nhỏ của riêng mình để bồi dưỡng tình cảm sâu sắc. Chẳng hạn như Đại Hoàng tử thường thích khảm một vài đá quý, Nhị Công chúa thích sưu tầm những loài hoa nổi tiếng, còn Tam Hoàng tử thì rất thích nghịch cá, chim chóc và những động vật nhỏ... Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học hành thì Thuận Thiên Đế sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn bọn họ.
Vì vậy, yêu cầu này của Tiêu Văn Cảnh chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Cẩn Ngôn gật đầu, đang định đi xử lý thì Tiêu Văn Cảnh chợt di chuyển ngón tay, để lộ câu nói mà hắn đang đè lên: “Vật liệu làm cung tốt, Thác mộc* tốt, chỉ dùng một nửa sức mạnh nhưng khoảng cách lại gấp bội.”
*Thác mộc: Là một loại gỗ cùng tên với gỗ đàn hương đỏ, vô cùng quý giá, thậm chí nó còn có thể được gọi là “gỗ Hoàng đế” vì có màu vàng, cùng màu với long bào của Hoàng đế.
Tiêu Văn Cảnh chợt nhớ tới mũi tên của Nguyễn Linh Huyên suýt chút nữa đã ghim vào bố hầu* trong giờ học cưỡi ngựa và bắn cung ở huyện Lâm An, thế là khóe môi của hắn không khỏi cong lên.
*Bố hầu: Mục tiêu bắn tên bằng vải.
“Điện hạ?” Cẩn Ngôn nhìn chăm chú vào nụ cười nhàn nhạt của Tiêu Văn Cảnh, cảm thấy hơi quái lạ.
Hắn đọc sách đến độ có những cử chỉ điên rồ rồi sao?
Tiêu Văn Cảnh ngừng cười rồi gấp sách lại: “Nếu có thể trực tiếp lấy được Thác mộc thì tốt nhất.”
*
Lò sưởi cầm tay của Nguyễn Linh Huyên chỉ còn sót lại một chút hơi ấm. Ở sâu trong cung viện có rất ít người, vừa vắng vẻ vừa tĩnh mịch, chỉ có vài con chim đang hót trên cành nhưng chẳng thấy bóng dáng của chúng đâu cả. Chúng hót khàn cả giọng, âm thanh này càng làm bật lên khung cảnh tiêu điều và đáng sợ ở xung quanh.
Cơ thể càng lúc càng lạnh hơn, đầu óc nóng lên cũng đã nguội lạnh hẳn đi. Nguyễn Linh Huyên suy nghĩ một chốc rồi hỏi tỳ nữ bên cạnh mình:
“Ngươi là tỳ nữ của Công chúa, sao lại đi đến một nơi hẻo lánh như thế này?”
“Nhị Công chúa thích các loại hoa cỏ kỳ lạ và quý hiếm. Vì nghe nói ở đây có một gốc hoa lan hiếm lạ mọc lên nên Nhị Công chúa muốn nô tỳ đến đây để hái cho Thất Công chúa ạ...” Tiểu cung tỳ bên cạnh trả lời với giọng điệu run rẩy, dường như nàng ta còn sợ khung cảnh u ám xung quanh hơn cả Nguyễn Linh Huyên.
Nguyễn Linh Huyên vốn đang đi dạo trong ngự hoa viên thì bỗng bắt gặp một tiểu cung tỳ đang khóc lóc thảm thiết, bảo rằng món đồ của chủ tử đã rơi vào một cái ổ chó nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa được trẻ con nên nàng ta không thể lấy lại được. Lúc đầu, Nguyễn Linh Huyên còn nghĩ rằng nơi đó không xa, đầu óc nóng lên nên mới muốn giúp đỡ đối phương. Nhưng lúc này, nàng mới bất giác phát hiện mình đã bị đưa đến một nơi xa xôi như vậy.
“Ta không đi nữa đâu.” Nguyễn Linh Huyên dừng bước, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chi bằng ngươi hãy theo ta đến Trường Khánh cung để giải thích đi. Ngươi chỉ cần nói rằng ta đã đánh rơi viên đá quý của ngươi, sau đó lại yêu cầu mấy tiểu nội giám đến đây lấy lại là được. Có lẽ Nhị Công chúa cũng sẽ không trách phạt ngươi đâu.”
Tiểu cung tỳ do dự một lát rồi tiếp lời: “Tất cả đều là lỗi của nô tỳ. Nô tỳ sẽ đi tìm bộ liễn* để đưa tiểu thư rời đi ạ.”
*Bộ liễn: Là một trong những phương tiện di chuyển cổ xưa, hay còn gọi là xe đi bộ, thường gồm có hai bánh xe lớn và một trục xe, phía trước xe thường có một tay cầm nhỏ hoặc một thanh kéo để người ta dễ dàng đẩy hoặc kéo.