Hơn nữa, hắn ta còn xuất thân từ Tạ Thị ở Trần quận, là mẫu tộc của Hoàng Thái hậu đương triều.
Lúc đầu Đan Dương Quận chúa cũng hết mực vừa ý hắn ta. Nếu Nguyễn Linh Huyên không phát hiện ra hắn ta ngấm ngầm xem thường mình đến vậy thì mối hôn sự này gần như đã được định đoạt rồi, hoàn toàn không tới lượt Thái tử Tiêu Văn Cảnh đâu.
Khi nhìn thấy Nguyễn Linh Huyên, Tiêu Tông Vĩ đã cười khẩy một tiếng.
Ngược lại, Tạ Quan Linh đã nhấc chân lên để bay thẳng về phía Nguyễn Linh Huyên.
“Nguyễn Lục cô nương, đã lâu không gặp.”
Nguyễn Linh Huyên cảm thấy khó hiểu.
Tạ Quan Linh mỉm cười với nàng rồi rời đi với dáng vẻ thần bí.
Tiêu Yến Thư không kìm lòng được nên đã lên tiếng: “Tạ Quan Linh đã nói với người khác mấy lần rằng ngươi rất xinh đẹp, ta đoán là hắn ta có ý đồ xấu đấy! Ngươi nên cẩn thận đề phòng một chút đi...”
“...”
Nói vậy nghĩa là: Cho dù lúc đầu hắn ta rất chán ghét Nguyễn Linh Huyên nhưng vẫn đồng ý thành thân, tất cả chỉ vì ngoại hình đẹp đẽ của nàng thôi sao?
Đồ nông cạn!
Nguyễn Linh Huyên tức giận đến mức khẽ đập vào cái bàn dài. Khóe mắt của nàng lại vô tình nhìn thoáng qua Tiêu Văn Cảnh – người đang ngồi cách mình mấy cái bàn.
Hắn đang cầm cuốn sách, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Khuôn mặt vẫn chưa lộ rõ đường nét sắc sảo trông như một tiên đồng được bồi đắp từ ngọc ngà và tuyết trắng, thu hút sự chú ý của người khác.
“Điện hạ?” Sau khi cất sách ngay ngắn, Cẩn Ngôn không khỏi nhắc nhở để hắn tỉnh táo trở lại: “Tạ công tử có gì bất thường sao?”
Từ lúc Tạ Quan Linh đi tới chỗ Nguyễn Lục tiểu thư, điện hạ nhà mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người ta một cách chuyên chú đến vậy. Hắn khiến người khác nghĩ là: Có phải trên mặt Tạ công tử này có in chữ gì đó hay không.
Tiêu Văn Cảnh lập tức cụp mắt xuống để nhìn vào cuốn sách trong tay: “Không có.”
Việc đi học trong cung cũng chẳng khác mấy so với việc học hành ở huyện Lâm An. Chỉ có điều, Đại nho sẽ không quan tâm đến những người còn nhỏ tuổi như các nàng. Tất cả những gì Đại nho dạy bảo và đàm đạo đều dành cho các Hoàng tử lớn tuổi hơn. Về phần các nàng, nếu có thể nghe được thì nghe, còn nếu không nghe hiểu thì đa số bọn họ sẽ chọn cách luyện tập thư pháp theo các đường nét màu đỏ ở cạnh đó.
Trong học đường này, Tống Giảng quan đang nói về việc trị quốc. Đây là bài học mà các học trò ở Thái học không thể nào tiếp cận được, vì nó chỉ được thiết kế đặc biệt cho các vị Hoàng tử thôi.
Tống Giảng quan bàn đến việc Kiến Vũ Đế nam chinh bắc chiến, tiêu hao cực lớn, thuở đầu mới lập quốc nên quốc khố trống rỗng, như trứng chọi đá, phải trải qua mấy năm ròng để sửa sang và khôi phục nguyên khí mới có thể tích lũy được vốn liếng như hiện tại.
Tuy nhiên, tà tâm của Bắc Lỗ không hề biến mất. Bọn chúng không ngừng xâm chiếm biên giới, thiêu đốt, giết chóc và cướp bóc. Chẳng có chuyện ác nào mà chúng không làm cả. Đại Chu đã xuất chinh mấy lần nhưng đều không thể tiêu diệt hoàn toàn chủ lực của bọn chúng.
Phe chủ chiến cùng với phe chủ hòa chia thành hai phái trong triều đình, thường xuyên tranh cãi gay gắt.
Tiêu Tông Vĩ là người đầu tiên đứng dậy, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Chiến tranh sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Thuế má với lao dịch sẽ tăng thêm gánh nặng cho dân chúng, vậy nên học trò cho rằng chúng ta phải chủ trương hòa bình.”
Nguyễn Linh Huyên khá kinh ngạc. Một Đại Hoàng tử suốt ngày làm chuyện xấu với vẻ mặt cau có như hắn ta mà lại có một ngày có thể lo nghĩ cho bách tính ư!
Tống Giảng quan hỏi lại: “Vậy phải làm sao mới có thể hòa bình?”
Tiêu Tông Vĩ đã có dự tính từ trước rồi: “Tặng vàng, bạc, tiền, lụa, sau đó gả Công chúa để hòa thân, giống như Kiến Vũ Hoàng đế - tổ phụ của học trò - đã làm.”
Hai công chúa duy nhất có mặt ở đây đồng loạt ngẩng đầu lên. Đôi mắt của Tiêu Yến Thư đã đỏ hoe rồi.
“Sao Đại Hoàng huynh có thể làm như vậy chứ... An Ninh Trưởng Công chúa đã bị đưa đến Bắc Lỗ vào lúc mới mười lăm tuổi thôi, nghe nói bây giờ Trưởng Công chúa đã qua tay ba tên Khắc Hãn rồi đó.”
Cảnh ngộ bi thảm của vị cô cô chưa từng gặp mặt này khiến Thất Công chúa cảm thấy xúc động và thương cảm vô cùng.
Tống Giảng quan lại hỏi hai vị Hoàng tử khác. Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử bình thường luôn nghe theo mệnh lệnh của Đại Hoàng tử nên tất nhiên cũng tận lực chủ trương hòa bình. Điều này hoàn toàn thống nhất với quốc sách do Thuận Thiên Đế ban xuống cùng với thái độ dần dần hòa hoãn với Bắc Lỗ trong những năm gần đây.
Câu trả lời như vậy rất thỏa đáng, vả lại cũng chẳng có gì sai cả.
Đến lượt Tiêu Văn Cảnh, hắn bèn đứng dậy rồi lên tiếng bằng giọng điệu rõ ràng và lưu loát: “Bắc Lỗ đầy dã tâm nên không thể nào dùng tiền tài để mua chuộc được. Nếu ký thác sự an ổn của cả đất nước vào thân nữ tử vô tội thì cũng khó mà lâu dài. Vậy nên học trò cho rằng, đối với Bắc Lỗ, chúng ta cần phải lấy chiến tranh để chấm dứt chiến tranh.”
Khi mấy chữ “lấy chiến tranh để chấm dứt chiến tranh” được thốt ra từ miệng Lục Hoàng tử vừa nhỏ tuổi vừa ốm yếu, cả học đường chợt rơi vào im lặng.
Không biết ai là người đầu tiên cười phá lên. Ngay sau đó, những tiếng cười trầm thấp lên xuống cũng vang lên từ khắp bốn phía.
Tứ Hoàng tử mỉa mai nói: “Tiêu Văn Cảnh, đệ nói đánh giặc thì cứ đánh luôn sao? Lẽ nào đệ cũng có thể tham gia chiến đấu?”
Bọn họ bật cười chỉ vì trong độ tuổi mà họ đều có thể cưỡi ngựa, bắn cung thì Tiêu Văn Cảnh vẫn luôn phải uống thuốc và nằm trên giường suốt cả ngày, nhưng hắn lại dám hô đánh hô giết khiến mọi người cảm thấy buồn cười.
“Thật nực cười!” Tiêu Tông Vĩ lên tiếng một cách lạnh nhạt: “Ngươi đã quên việc Thẩm Hầu gia không tuân theo mệnh lệnh của Hoàng đế, để rồi không những mất đi mạng sống của chính mình mà còn chôn vùi mấy vạn tướng sĩ rồi sao?”
Thẩm Hầu gia cứ khăng khăng cố chấp, khiến cho mấy vạn binh lính của Thẩm gia đều bị diệt sạch. Đây có thể gọi là một trận chiến thảm khốc nhất trong lịch sử của Đại Chu.
Tất cả học trò đều thì thầm với nhau rồi lắc đầu.
Tiêu Văn Cảnh đã quen với việc bị người khác phản đối rồi. Kiếp trước hắn cũng nói những điều tương tự và phản ứng của bọn họ cũng như thế này.
“Ta cảm thấy lời nói của Lục Hoàng tử có lý mà!”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên giữa những tiếng cười.
Lông mi của Tiêu Văn Cảnh khẽ run lên.
Hắn lại nhất thời quên mất một người khác biệt như nàng.
Thấy Nguyễn Linh Huyên đứng lên phát biểu, Tiêu Tông Vĩ càng tỏ vẻ khinh thường hơn: “Nha đầu thối này, chuyện đánh giặc không đến phiên ngươi đâu. Bớt lắm lời lại đi.”
“Học quan đã nói rằng mỗi người nên bày tỏ ý kiến của riêng mình, chính là muốn chúng ta hãy tự do lên tiếng chứ không hề yêu cầu chúng ta nhất quyết tuân theo ngôn luận của một ai cả.” Nguyễn Linh Chủy không hài lòng khi Tiêu Tông Vĩ cứ tóm lấy muội muội nhà mình để bắt nạt. Vì không kiềm chế được nên nàng ấy đã mở lời.
“Đúng vậy...” Tiêu Yến Thư thấy thế cũng gật đầu theo.
Tiêu Tông Vĩ nhìn Nguyễn Linh Chủy rồi nhẫn nhịn chứ không hề phản bác, chỉ có điều sắc mặt hắn ta đang xanh mét.
Nguyễn Linh Huyên cụp mi xuống. Mặc dù lời nói của Tiêu Tông Vĩ khó nghe nhưng đó lại là sự thật.
Nàng thực sự không hiểu gì về chuyện đánh giặc. Tuy mẫu thân cho phép Nguyễn Linh Huyên luyện tập võ thuật nhưng bà ấy cũng đã nói rằng: Đây không phải là việc mà một thiếu nữ nên làm. Cho dù khả năng bắn tên của nàng có tốt đến đâu, hay là kỹ năng cưỡi ngựa của nàng có cao siêu đến mấy thì cũng chẳng đáng để khoe khoang.
Tiêu Văn Cảnh nhìn về phía Nguyễn Linh Huyên - người đang buồn bã và ủ rũ.
“Thời xưa có Mục Tướng quân – một nữ nhân không hề nhún nhường trước đấng mày râu và đã thay phu quân nhà mình ra trận. Gần đây thì có Khang Vương phi vừa kiên cường vừa quả cảm, đã giữ vững thành trì. Việc bảo vệ bình an cho đất nước lẫn dân chúng vốn dĩ không nên phân biệt nam nữ. Chỉ cần họ sẵn lòng thì chẳng có chuyện gì nữ tử không làm được cả.”
Giọng nói của Tiêu Văn Cảnh như tiếng nước chảy róc rách, chầm chậm chảy vào trong trái tim. Đôi mắt của Nguyễn Linh Huyên lại sáng bừng lên lần nữa, sau đó nàng nhìn Tiêu Văn Cảnh với ánh mắt long lanh và đầy sức sống.
Nhưng ánh mắt của Tiêu Văn Cảnh chỉ nhìn nàng một thoáng rồi lại lập tức rời đi, như thể hắn đang cố tình né tránh nàng.
Nhưng cái nhìn vừa rồi cũng đã khiến Nguyễn Linh Huyên tin chắc rằng: Nàng không hề nhìn lầm. Tiêu Văn Cảnh nhất định đang giúp đỡ nàng, dỗ dành nàng, hơn nữa hắn còn khích lệ nàng!
Quả nhiên đây chính là tình bạn, đúng không?
*
“Điện hạ.”
Bên ngoài Văn Hoa điện, Nguyễn Linh Chủy vừa nhấc váy vừa vội vàng bước tới.
Đại Hoàng tử vẫn luôn nhắm vào Nguyễn Linh Huyên như vậy khiến Nguyễn Linh Chủy thực sự bất an.
Tiêu Tông Vĩ nghe thấy âm thanh này nên đã dừng lại, đợi nàng ấy tiến tới. Cập 𝓷hật t𝒓𝑢yệ𝓷 𝓷ha𝓷h tại [ 𝑻 𝒓 𝑼 m 𝑻 𝒓 𝑢 y 𝑒 𝓷.v𝓷 ]
Nguyễn Linh Chủy lại phát hiện ra: Hình như trong khoảnh khắc xoay người, trông Tiêu Tông Vĩ hơi khác lạ. Nàng ấy còn nhìn thấy một tấm thạch bài nhỏ, dính đầy bụi bặm trong tay hắn ta. Nguyễn Linh Chủy nghe nói, đây chính là Tiêm Mặc Tinh* đã được Thẩm Hầu gia mang về từ phương bắc cực kỳ lạnh giá trong một chuyến bắc phạt. Tiêu Tông Vĩ đã cẩn thận mài giũa nó thành một tấm thạch bài có thể nghịch được.
*Tiêm Mặc Tinh: Một loại thạch anh màu đen, sắc nét.
“Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Linh Chủy lấy lại tinh thần rồi cất tiếng hỏi: “Phải chăng trước đây Lục muội của thần nữ đã từng đắc tội với điện hạ? Thần nữ…”
Vừa nghe Nguyễn Linh Chủy mở lời, hắn ta đã lập tức biết được mục đích đến đây của nàng ấy. Thế là khóe môi của Tiêu Tông Vĩ chợt giật giật:
“Nàng mới quen biết nàng ta có mấy ngày thôi mà đã bảo vệ nàng ta đến vậy ư? Nàng lại xem ta là một kẻ rất độc ác sao?”
“Gì cơ?”
Lời nói sắc bén của Tiêu Tông Vĩ khiến Nguyễn Linh Chủy sửng sốt. Nhưng hắn ta cũng không giải thích thêm nữa mà chỉ bước đi với vẻ bực tức.
*
Chung Túy cung.
Trước tiên, Cẩn Ngôn đặt từng cuốn sách cần được ôn lại hôm nay tại một vị trí thuận tay với điện hạ nhà mình, sau đó mở lời:
“Hôm nay điện hạ đã lên tiếng giải vây cho Nguyễn Lục cô nương, e là Đại điện hạ sẽ ấp ủ sự bất mãn trong lòng.”
Tiêu Văn Cảnh ngồi bên cạnh cửa sổ trong thư phòng. Làn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi qua rì rào. Những chạc cây đã rụng hết vật tô điểm là những lá cây xanh tươi, chỉ còn lại cành nhánh khô khốc cùng với lớp vỏ ngoài nứt nẻ, trông như một ông lão ở tuổi xế chiều đang kéo dài hơi tàn.
Nhưng nếu để Nguyễn Linh Huyên đến xem thì chẳng biết những cành lá khô héo này sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào nữa.
Dường như thế gian này ở trong đôi mắt nàng khác với cách nhìn nhận của hắn. Nguyễn Linh Huyên luôn có thể khiến người khác bất ngờ và vui vẻ.
“Điện hạ, ngài có đang nghe lời nói của thuộc hạ không ạ?”
Tiêu Văn Cảnh quay đầu lại: “Có chuyện gì?”
“Thuộc hạ hỏi rằng, vì sao điện hạ đã nhắc nhở rất nhiều lần mà Nguyễn Lục tiểu thư vẫn còn bảo vệ điện hạ như thế?”
Điện hạ có ý tốt nhưng nàng lại không thể hiểu ra, thực sự làm người khác phải sốt ruột!
Cẩn Ngôn cũng đang lo lắng cho tình hình của Nguyễn Linh Huyên.
Tiêu Văn Cảnh bèn rủ mi xuống rồi bắt đầu rơi vào trầm tư.
Vì sao ư?
Phải chăng là do duyên cớ ở kiếp trước nên Nguyễn Linh Huyên mới nghĩ rằng: Đợi đến khi bọn họ trưởng thành, nàng và hắn cũng sẽ hành động giống như kiếp trước – thành thân với nhau.