Vẫn như mọi ngày, tiểu Hắc ở dưới lầu thì thể nào tiểu Bạch cũng sẽ phải leo lên trên. Anh nhìn cả hai cũng cảm thấy nhức đầu như cô, nên anh quyết định một chủ ý, đó là cột hai đứa lại chung đặt ngoài sân cho hai đứa tự làm quen thể nào cũng sẽ thân nhau thôi.
Nghĩ là làm liền anh lập tức đi lấy sợi dây cột tiểu Bạch và tiểu Hắc ngoài gốc cây trong vườn, sau đó vào nhà cầm ảnh của cô ra ngắm, vợ chỉ mới đi có nửa tiếng sao anh lại có cảm giác như nửa năm rồi nhỉ. Hu hu….
~~~~ bên ngoài ~~~~
Tiểu Hắc khó chịu với sợi dây vướng víu trên người nên cứ đi qua đi lại. Còn tiểu Bạch núp tuốt sau cây run lẩy bẩy cào cào cây, nếu nó mà đổi thành mèo chắc hẳn sẽ chạy tót lên trên đó luôn chứ không phải nằm đây run rẩy.
Bỗng nhiên tiểu Bạch này ra ý hay, nó bắt đầu dùng hết sức lực đào hố, nó nghĩ chỉ cần đào hố xong nhảy xuống lấp đất lại thì con sinh vật lạ kia sẽ không làm gì nó được nên càng cào hăng say hơn. Vừa đào được non nửa tiểu Hắc đã đi vòng qua đến gần nó, ánh mắt trong suốt nhìn nó chằm chằm như muốn hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Bạch không thể làm gì khác hơn là bỏ cái hố mình đang đào dở kia vòng qua sau cây đào tiếp, vừa được non nửa tiểu Hắc lại lẽo đẽo theo sau. Lặp đi lặp vài vài lần tiểu Bạch nhận mệnh nằm ngửa bụng giơ bốn chân lên trời, không làm chống cự vô ích nữa. Muốn làm gì nó thì làm đại luôn đi.
Nhưng tiểu Hắc chỉ đứng im đó nhìn tiểu Bạch hồi lâu, sau đó uốn éo mình tự chui ra khỏi sợi dây, nhẹ bước đền gần tiểu Bạch dùng móng vuốt khều khều sợi dây của tiểu Bạch. Tiểu Bạch nhắm nghiền hai mắt, trong đầu chỉ còn vang lên chữ: “Xong rồi, đời cẩu của mình đã toi rồi.”
Cho đến khi cảm nhận được sợi dây trên người mình buông lỏng, tiểu Bạch chưa kịp nhìn ngó gì đã mau chóng tát bốn chân chạy đi, chạy thế nào mà ngu ngơ không nhìn đường trượt chân ngã xuống hồ bơi. Xong rồi….
Tiểu Bạch giỏi giang không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi nước vì nó không biết bơi a a a …. À mà hiện tại sợ thêm con sinh vật lạ kia nữa, chẳng lẽ đời cẩu của mình kết thúc tại đây sao a a a….. Tiểu Hắc đứng im nhìn tiểu Bạch hồi lâu, trong mắt xẹt qua vẻ khó hiểu nhưng đến khi nhìn thấy tiểu Bạch dần dần chìm xuống nó liền hoảng hốt nhảy xuống bơi lại gần gặm cổ tiểu Bạch lôi lên bờ.
Thoát khỏi cái chết tiểu Bạch vừa lên bờ liền liên tục run lắc người vẩy nước, sau đó nằm thở dốc. Ánh mắt nhìn tiểu Hắc không còn sợ hãi nữa nà chỉ còn lại tràn đầy nghi hoặc. Thì ra….. sinh vật lạ này biết bơi…. à không phải, thì ra sinh vật lạ này không có nguy hiểm a……