• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Bạch và tiểu Hắc chịu thân thiết, trong nhà lại có thêm một thành viên mới, cả hai đứa sẽ chơi với nhau không giành vợ với anh nữa, tự tưởng tượng tốt đẹp anh bật cười khúc khích, sau đó vài ngày anh chợt nhận ra, sự thật không như mơ….

Tiểu Bạch vẫn đối chọi với anh như thường ngày, nhưng cuộc chiến không hồi kết chưa bao giờ có kết quả, cùng lắm thù chia năm mươi – năm mươi lúc trước. Nhưng hiện tại tiểu Bạch đã có thêm đồng minh mới là tiểu Hắc. Bên này anh đấu đá với tiểu Bạch tơi bời thì bên kia tiểu Hắc đã nằm gọn trong lòng cô cầu vuốt ve lăn qua lăn lại. Anh tức giận nhào lại xách cổ tiểu Hắc lên đại chiến ba trăm hiệp thì tiểu Bạch lại bò vào lòng cô. Còn đấu với cả hai thì anh không thắng nổi, không đấu thì mất vợ. Chỉ mới ba ngày anh đã nước mắt nước mũi dầm dề ôm cô oa oa khóc lớn.

Thật chẳng dễ dàng gì mà, suốt ba ngày anh chỉ được ôm vợ khi ngủ, còn buổi sáng là hoàn toàn không động vào được, quá đáng quá mà. Thật là thúc thúc có thể nhẫn, thẩm thẩm không thể nhẫn mà. Cuối cùng anh cũng không chịu nổi mà bộc phát khóc đến kinh thiên động địa.

Cô bất đắc dĩ xoa trán, xem ra…. Lần này trêu đùa hơi quá mức?

Thật sự thì cô chỉ muốn trêu đùa anh thôi, cô thương thì có thương tiểu Bạch tiểu Hắc nhưng sao bằng anh chứ, chỉ là thấy anh ấu trĩ đấu đá với hai đứa như vậy cô chỉ là muốn thử xem anh sẽ đấu đến khi nào và kết quả ra sao. Nào ngờ lại chọc khóc anh rồi. haiz……

Nhẹ bước đến ôm anh lẩm bẩm: “Em thương chồng nhất.”

Người nào đó lập tức nín khóc mỉm cười, hai mắt rưng rưng ánh lệ, khuôn mặt đỏ bừng nhìn cô hít hít mũi: “Có thật không?”

Cô bật cười vuốt vuốt lưng anh: “Thật mà.”

“Vợ chỉ được thương anh thôi đừng quan tâm đến tiểu Hắc và tiểu Bạch.”

“Ừ.”

“Nhưng tiểu Hắc và tiểu Bạch không được vợ thương sẽ buồn, hay là vợ thương tụi nó nhưng chỉ chút xíu thôi.” Nói rồi anh giơ ngón tay út lên biểu thị, nhỏ xíu vậy thôi.

“Ừ.”

“Thôi thương ít thật tội chúng nó, hay vợ thương tụi nó nhiều nhiều nhưng mà vẫn không bằng chồng đi.”

“Ừ.” Tiếng ừ này thật là mang đầy cảm giác vô lực và bất đắc dĩ.

Rõ ràng người thương tiểu Hắc và tiểu Bạch nhiều nhất là anh, còn ra vẻ cho ai xem chứ, thật là ngốc mà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK