Riêng tư, cao cấp, phù hợp với sở thích của cô ta. Về sau cô ta ở lại Mỹ để tiếp tục việc học, từ ấy anh cũng không đến đây nữa.
Sau khi chào hỏi ngắn gọn với ông chủ xong, anh liền quay trở lại phòng riêng.
Đẩy cửa bước vào, anh thấy Tô Chỉ đang nhoài người ra ghế sofa bên cạnh làm bài tập một mình.
Giang Nghiên Nguyệt quay đầu lại thấy Trình Hoài Cẩn bước vào, vội vàng đứng dậy: "Anh hai."
Trình Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn, “Gọi món chưa?”
“Vẫn chưa, đang đợi anh đấy.” Giang Nghiên Nguyệt nói rồi định kéo cánh tay Trình Hoài Cẩn để anh ngồi vào bàn ăn trước.
Trình Hoài Cẩn khẽ giơ tay nhường cô ta rồi bước về phía Tô Chỉ. "Ăn cơm trước đã?"
Tô Chỉ ngẩng đầu lên cười với Trình Hoài Cẩn, “Được.” Sau đó cô nghiêng người đi lướt qua anh.
Giang Nghiên Nguyệt rất khách sáo kêu Tô Chỉ cứ gọi món tuỳ thích, "Chị nghe nói ba mẹ em đều đi Mỹ hết rồi, em cũng đáng thương thật đấy, cứ một thân một mình."
Tô Chỉ nhìn mấy món ăn cứ hở tí là ba bốn con số trên thực đơn, hồn vía như đang bay bổng trôi dạt nơi nao.
"Cũng may bác Trình có lòng tốt, kêu anh hai thu nhận em. Chỉ có điều tính tình anh hai hơi lạnh lùng, em đừng để bụng nhé." Giang Nghiên Nguyệt như thể chợt nhớ ra chuyện gì đó thú vị, cười nói, "Em biết không? Hồi nhỏ chị sợ nhất là khi anh hai giở tính giở nết, anh ấy và anh cả không giống nhau, vì anh cả sẽ mắng người, nhưng anh hai thì không, lúc nào anh ấy cũng hành xử như người bình thường nhưng lại khiến em cảm thấy rất khó chịu."
"Chớp mắt cái đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, " Giang Nghiên Nguyệt cảm thán, "Nhưng mà kể ra thì anh hai vừa tròn lớn hơn em mười tuổi nhỉ, thế bình thường em gọi anh ấy là gì?"
"Tôi..." Tô Chỉ do dự một lát, cô liếc nhìn Trình Hoài Cẩn, lại phát hiện ra anh cũng đang nhìn về phía này. “Cô nhóc gọi anh bằng tên thật.” Trình Hoài Cẩn trả lời thay cô, “Hơn nữa cũng không phải là thu nhận, cô nhóc chỉ tạm thời sống ở đây thôi.”
Sau gáy Tô Chỉ hơi nóng lên, không ngờ anh lại cố ý sửa lại lời của Giang Nghiên Nguyệt.
“Ồ, ra là vậy.” Giang Nghiên Nguyệt cười vài tiếng, thúc giục nói: “Anh hai, mau gọi món đi, ngồi máy bay mười mấy tiếng nên em đói quá.”
Cuối cùng Tô Chỉ chẳng gọi món gì, nói thật là cô cũng không cảm thấy đói chút nào. Nếu có thể, cô thà trốn khỏi đây ngay bây giờ còn hơn là ăn tối với họ như không có chuyện gì xảy ra.
Bữa tối nhanh chóng được lên món đầy đủ. Giang Nghiên Nguyệt không bắt chuyện với Tô Chỉ nữa, mà cứ hỏi chuyện người nhà Trình Hoài Cẩn dạo gần đây như thế nào.
Tô Chỉ ăn rất ít, phần lớn thời gian cô chỉ im lặng lắng nghe. Thật ra những chuyện này đều không liên quan đến cô.
Nhưng cô không sao kiềm chế được, cứ như thể muốn khắc sâu từng câu từng chữ vào trong lòng.
Hóa ra ba và anh trai của Trình Hoài Cẩn đều ở Bắc Kinh, nhà họ Giang cũng vậy. Giang Nghiên Nguyệt cứ liên tục hỏi Trình Hoài Cẩn có muốn cùng cô ta quay về Bắc Kinh dịp Quốc khánh hay không, ba mẹ cô ta cũng rất nhớ mong Trình Hoài Cẩn.
"Giang Triết cũng quay về rồi, hai người từ nhỏ đã khăng khít với nhau như vậy, chẳng lẽ không muốn gặp anh ấy sao?" Dường như Giang Nghiên Nguyệt rất chắc chắn về trọng lượng của Giang Triết, "Chiều mai chúng ta trở về đi, em cũng cũng đã hứa với bác Trình rồi. Đã lâu lắm rồi không gặp bác Trình, chắc bác ấy cũng nhớ em lắm.”
"Cứ để dì Lý chăm sóc Tô Chỉ là được, hoặc không thì em đăng ký một tour du lịch theo đoàn cho em ấy ra ngoài vui chơi." Giang Nghiên Nguyệt nói rồi lấy điện thoại ra, "Đi Vân Nam nhé, Giang Triết vừa trở về từ đó đấy, thấy bảo là thú vị lắm."
“Tôi không đi!” Tô Chỉ vội vàng lên tiếng từ chối.
Cô không muốn đi cái gì mà Vân với chả Nam, càng không muốn bị Giang Nghiên Nguyệt sắp xếp.
“Dịp Quốc khánh tôi phải ở nhà làm bài tập, tôi không muốn đi ra ngoài.” Tô Chỉ ném ánh mắt khẩn thiết cầu xin về phía Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô một cái, anh nói với Giang Nghiên Nguyệt: "Chiều mai anh sẽ thu xếp xe đưa em về Bắc Kinh."
“Anh hai, anh không đi cùng em sao?” Ngón tay Giang Nghiên Nguyệt cứng đờ, cô ta nhìn sang anh.
“Dạo này anh rất bận, cuối năm mới về được.” Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt nói, “Hơn nữa đợt trước Giang Triết cũng đã tới chỗ anh rồi, nếu em thật sự quan tâm đến cậu ấy thì không lẽ nào lại không biết."
Giọng điệu của Trình Hoài Cẩn rất bình thường, anh cứ để mặc Giang Nghiên Nguyệt nói nhiều là thế, nhưng rồi đến cuối cùng lại từ chối cô ta thẳng thừng.
Tô Chỉ nhận ra có một ánh mắt đang nhìn về phía này. Nóng rực nhưng cũng rét lạnh làm sao.
Cô chợt nghe thấy Giang Nghiên Nguyệt khẽ cười một tiếng, giọng điệu dịu dàng: "Tiểu Chỉ, chị muốn nói với anh hai mấy câu, em có thể..."
“Được.” Tô Chỉ đồng ý ngay. Nói thật, thậm chí cô còn có chút nóng lòng muốn chuồn khỏi đây hơn bao giờ hết.
Trình Hoài Cẩn quay đầu nhìn thấy Tô Chỉ đã đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đừng đi đâu xa quá.”
Tô Chỉ không nhìn anh, chỉ gật đầu rồi đi thẳng ra khỏi cửa.
Cửa phòng riêng lại được nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, đồ ăn trên bàn cũng chẳng vơi đi bao nhiêu. Có lẽ khi ở trong bầu không khí này, người không nuốt trôi không chỉ có một mình Tô Chỉ.
“Dịp Quốc khánh anh rất bận, có phải là vì ở cạnh cô bé đó không?” Giọng nói của Giang Nghiên Nguyệt vẫn bình tĩnh nhưng trong ngữ khí lại xen lẫn chút bất mãn, “Chẳng trách lúc anh ra sân bay đón em lại tức giận đến vậy, chúng ta đã quen nhau biết bao năm trời, đến chút thời gian ít ỏi này mà anh cũng không nỡ trễ nải vì em được sao?"
“Anh vừa mới giải thích rồi, đây không phải vấn đề nỡ hay không nỡ, mà là anh đã nói sẽ đến đón cô nhóc ấy thì không thể nuốt lời được.” Trình Hoài Cẩn dựa người vào lưng ghế.
"Vậy anh bảo con bé đó đi về trước chẳng phải là được rồi sao?" Giang Nghiên Nguyệt có ý hơi trách móc.
"Chuyện này anh cũng đã giải thích rồi, bởi vì phải đi đón em nên anh không thể sạc điện thoại được, mà anh cũng không nhớ số điện thoại của cô nhóc đó." Giọng điệu của Trình Hoài Cẩn vẫn rất bình tĩnh, "Hai giờ chiều mai anh sẽ thu xếp xe đưa em về Bắc Kinh.”
“Anh hai!” Giang Nghiên Nguyệt đột nhiên mất khống chế hét lên, sau đó hai mắt đỏ hoe, giọng nói lí nhí: “Em đã phải ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng để trở về, nhà cũng không về, chỉ muốn đến Bắc Xuyên gặp anh trước. Anh không tình nguyện ra sân bay đón em thì cũng thôi đi, nhưng anh lại cứ phải làm em mất mặt trước mặt người ngoài mới chịu sao?”
Cô ta nhìn Trình Hoài Cẩn bằng đôi mắt ầng ậng nước, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Anh hai, anh không nên khiến em mất mặt mới phải."
Giang Nghiên Nguyệt từ đầu đến cuối không hề lớn tiếng với Trình Hoài Cẩn, cô ta chỉ nói với Trình Hoài Cẩn câu “Anh không nên."
Trình Hoài Cẩn quá rõ ý tứ của cô ta.
Nhà họ Trình là kẻ leo lên từng bước từ trong vũng bùn lầy, là Trình Viễn Đông mới là người trèo cao. Mà nhà họ Giang thì sinh ra đã là kẻ đứng trên cao.
Có lẽ Giang Nghiên Nguyệt trước nay luôn cảm thấy bản thân cao hơn người khác một bậc.
Mà rõ ràng cô ta chỉ là đứa con theo chân mẹ tái giá vào nhà họ Giang. Nhưng có lẽ luôn có những người sở hữu loại thiên phú đó, cô ta giỏi nhất là chiếm những thứ không thuộc về mình làm của riêng.
Cô ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Từ trước nay cô ta và anh đều không phải là người chung đường.
Giờ đây, cô ta cũng không ngại sử dụng thân phận này để áp chế Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn đưa tay đẩy bộ bát đũa trước mặt về phía trước: "Nếu em cảm thấy anh đã khiến em mất mặt thì cho anh xin lỗi. Nhưng dạo này anh rất bận, không thể cùng em về Bắc Kinh được."
Anh nói xong đứng dậy đi thẳng ra ngoài, cửa phòng riêng vừa mở ra, anh đã nhìn thấy Tô Chỉ đang cắm tai nghe ngồi ở hành lang.
Cô quay lưng lại với cửa phòng riêng, hơi dựa người vào cây cột sẫm màu. Chiếc đèn lồng tre đung đưa trên đỉnh đầu tựa như đang phủ lên cô một tấm vải sa lả lơi.
Trên hành lang rất yên tĩnh, và chính cô cũng yên lặng đến mức như hòa vào màn đêm đen.
Ngẩn ngơ một lúc, Trình Hoài Cẩn đi về phía cô. Lần này dường như có tâm linh tương thông, Tô Chỉ quay đầu lại.
Trong bóng đêm mờ mịt, một đôi mắt đen láy sáng đến mức như có thể soi rọi lòng người. Sống mũi thon thả nhỏ nhắn khẽ hếch lên, phía dưới là cánh môi hé mở.
Trình Hoài Cẩn bỗng nhớ tới câu nói đó của Giang Triết: "Một người phụ nữ rất xinh đẹp."
Im lặng trong phút chốc, anh nghe thấy Tô Chỉ lên tiếng: "Hai người ăn xong chưa?"
"Đi thôi."
Trình Hoài Cẩn vẫn đưa Giang Nghiên Nguyệt trở lại khách sạn trước.
Suốt dọc đường không ai nói với ai lời nào. Lúc xuống xe, Giang Nghiên Nguyệt đóng sầm cửa lại.
Trong khoang xe yên tĩnh, Tô Chỉ không biết nên nói gì. Cô nhìn ra rất rõ ràng, chắc chắn Giang Nghiên Nguyệt đã bị Trình Hoài Cẩn từ chối, nhưng cô cũng cảm thấy càng lúc càng khó hiểu.
Bọn họ đã sắp kết hôn rồi, tại sao Trình Hoài Cẩn vẫn còn giữ thái độ như vậy. Nhưng cô cũng biết, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến mình.
Tô Chỉ cứ dựa vào cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài mãi. Nhưng Trình Hoài Cẩn cũng không vội lái xe đi ngay, anh quay đầu nhìn Tô Chỉ, giọng nói ôn hoà: "Đã ăn no chưa?"
Như thể mọi thứ vừa xảy ra đều không hề tồn tại. Dãy núi trong bóng đêm u tối ẩn giấu mọi khe rãnh nông sâu trong nó.
Tô Chỉ sững sờ quay đầu lại, cô không biết phải đáp lại như thế nào. Anh thực sự quan tâm liệu cô đã ăn no hay chưa sao?
“Tôi cũng chưa no, chúng ta đi ăn thứ gì đó đi.” Trình Hoài Cẩn nói rồi giơ tay khởi động xe.
Lái xe dọc theo con đường đèn đóm sáng trưng, hai mươi phút sau, Trình Hoài Cẩn cho xe dừng lại ở bãi đậu xe của một trường bắn súng. Anh đưa tay lấy ra một tấm thẻ, thanh chắn của bãi đậu xe tự động nâng lên.
Sau đó, anh thành thục đậu xe vào vị trí trong cùng của bãi.
“Đóng cửa rồi.” Tô Chỉ lên tiếng nhắc nhở. Cả cửa nẻo lẫn đèn đóm của trường bắn súng này đều tắt ngúm.
“Ừm, tôi biết.” Trình Hoài Cẩn tắt máy, anh hất cằm ra hiệu về phía quán ăn bên cạnh, “Ăn cơm ở chỗ bên cạnh.”
Tô Chỉ "ồ" một tiếng rồi theo anh xuống xe.
Cách đó vài bước chân, quán ăn này nằm ở ngay phía sau trường bắn súng. Diện tích trong quán không lớn lắm, có tấm rèm nhựa ngăn muỗi và gió bên ngoài, Trình Hoài Cẩn dùng một tay vén tấm rèm lên để Tô Chỉ đi vào trước, còn anh theo vào sau.
“Sao hôm nay cậu Trình lại tới thế?” Bên trong vang lên giọng nữ giới mang khẩu âm phương Bắc, Tô Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc tạp dề đi ra.
Tuổi tác tầm khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo hoa cộc tay màu tím đậm, trên tay vẫn đang cầm cái giẻ vừa mới lau bàn xong.
Trông có vẻ rất tháo vát thạo việc.
Trình Hoài Cẩn gật đầu với bà ấy: “Đi ngang qua, đúng lúc muốn ăn gì đó.”
Nghe thấy vậy, bà ấy tươi cười rạng rỡ nhìn Tô Chỉ, "Cô bé này xinh xắn quá."
Tô Chỉ vội vàng chào hỏi bà ấy, "Chào dì ạ."
“Lễ phép quá.” Người phụ nữ ấy cười hào sảng đưa thực đơn cho cô, “Hai người ngồi xuống trước đi đã, lát nữa gọi món thì cứ kêu tôi.”
“Được.” Trình Hoài Cẩn đáp lại một tiếng, anh dẫn Tô Chỉ ngồi vào bàn cạnh cửa sổ phía bên trái.
Anh lấy ra vài tờ khăn giấy lau lại bàn một lượt, sau đó lấy bát đũa giúp Tô Chỉ.
Tô Chỉ cứ nhìn anh mãi. Sau khi đưa Giang Nghiên Nguyệt về khách sạn, anh vẫn luôn giữ dáng vẻ như vậy.
Bình thường, điềm đạm đến không thể điềm đạm hơn.
Nhưng dáng vẻ khó chịu đóng sầm cửa xe lại của Giang Nghiên Nguyệt trước lúc rời đi lại nói cho Tô Chỉ biết rõ một điều, giữa bọn họ vừa xảy ra chuyện không mấy vui vẻ.
Giống như những gì Giang Nghiên Nguyệt đã nói, khi tức giận trông anh vẫn là cái dáng vẻ bình thường như thế này đây.
Tô Chỉ cảm giác như có thứ gì đó bị rút khỏi trái tim mình rồi dần chìm sâu xuống. Cô cảm thấy cổ họng khô rát, kéo theo cả khoang lồng ngực cũng âm ỉ khó chịu.
“Cháu xem xem thích ăn gì?” Mà giờ phút này, anh vẫn chỉ quan tâm xem cô muốn ăn gì.
Tô Chỉ mím môi, đưa tay cầm lấy thực đơn trong tay anh. Về cơ bản đều là các món mì, cũng không đa dạng lắm.
“Chú ăn gì?” Cô hỏi.
Trình Hoài Cẩn chỉ vào thực đơn, "Tôi hay ăn mì thịt bò."
Tô Chỉ do dự một lúc, lại hỏi: "Chú rất hay đến đây sao? Trông dì vừa nãy có vẻ rất thân quen với chú."
“Ừ, rất hay đến.” Trình Hoài Cẩn vẫn trả lời ngắn gọn như cũ.
Tô Chỉ không biết bản thân có nên nói thêm cái gì đó với anh không, nhưng cuối cùng chỉ nói là mình cũng muốn ăn mì thịt bò rồi thôi.
Chẳng mấy chốc, hai bát mì thịt bò đã được mang lên. Trình Hoài Cẩn ăn uống rất yên lặng, cô cũng không nói chuyện.
Thời gian đã không còn sớm nữa, tuy là thứ sáu nhưng trong quán cũng không hề đông khách.
Tô Chỉ cúi đầu cặm cụi ăn mì, lúc ăn được hơn nửa bát thì đã bắt đầu có cảm giác không nuốt được nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Trình Hoài Cẩn mới phát hiện anh đã ăn xong rồi, đang đợi cô. Tô Chỉ vội vàng cúi đầu ăn tiếp.
“Không ăn nổi nữa à?” Trình Hoài Cẩn hỏi.
Bàn tay đang siết chặt đôi đũa của Tô Chỉ khựng lại, “Không.” Nói xong, cô lấy một hơi ăn hết phần còn lại.
Trình Hoài Cẩn đứng dậy đi thanh toán, sau đó nói với Tô Chỉ, "Lần sau cháu nên gọi bát nhỏ thôi."
Tô Chỉ sững sờ trong giây lát, hai chữ "lần sau" giống như một thanh sắt nung nóng ịn lên tai cô một mảng đỏ rực.
Lần sau. Lần sau anh vẫn sẽ đưa cô tới đây sao?
“Muốn ngồi lại một lát không?” Trình Hoài Cẩn thấy cô không nhúc nhích, khẽ hỏi.
Tô Chỉ vội vàng đứng dậy, "Không ngồi nữa đâu."
“Vậy chúng ta đi dạo dọc theo con đường này một lát.” Trình Hoài Cẩn nói rồi đi ra khỏi quán ăn trước.
Trong đêm hạ, ngay cả cơn gió cũng mang theo hơi nóng ẩm ướt.
Trình Hoài Cẩn bước đi rất chậm, không hề giống lúc đi bên Giang Nghiên Nguyệt trước mặt cô cách đây ít lâu. Anh bỏ lại áo khoác đen ở trên xe, lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cứ thế chậm rãi đi bên cạnh Tô Chỉ.
Trên con đường nhỏ dài vô tận, chẳng hề có xe cộ qua lại. Vài ánh đèn mờ ảm đạm chiếu sáng hàng quán rải rác ven đường.
Tô Chỉ không ngăn nổi mình nghĩ đến "lần sau" của anh, nhưng rồi cô cũng chợt nhớ tới lời của Giang Nghiên Nguyệt.
"Em đừng lo lắng quá, bọn chị nhất định sẽ sắp xếp chỗ ở sau này cho em."
Lần sau ư. Có lẽ họ sẽ chẳng có lần sau nữa.
Nhưng ít nhất cô cũng muốn biết “thời hạn chết chóc” đó khi nào sẽ đến.
Tô Chỉ quay qua nhìn Trình Hoài Cẩn, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn thẳng về nơi phương xa.
Thật ra cô cũng không biết liệu đã có ai từng nói điều này hay chưa, rằng ánh mắt Trình Hoài Cẩn khi nhìn người khác thật sự quá đỗi nghiêm túc.
Cứ như thể anh thực sự quan tâm, hoặc có lẽ, anh quả thật là để tâm.
Trong đêm hạ đẹp đến nhường ấy, Tô Chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói,
Một lúc sau, cô chậm rãi mở miệng hỏi: “Trình Hoài Cẩn, sau khi chú và Giang Nghiên Nguyệt kết hôn, tôi có cần phải dọn ra ngoài không?” Giọng cô không lớn nhưng cũng rất rõ ràng.
Nhìn đi, đâu có khó khăn đến vậy đâu? Chẳng qua chỉ là bật câu hỏi ra khỏi miệng thôi mà.
Nơi ngã tư đường vắng vẻ tịch liêu, họ cùng nhau dừng bước trước tín hiệu đèn đỏ.
Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn cô: “Giang Nghiên Nguyệt nói với cháu?”
Tô Chỉ gật đầu. "Tôi sẽ dọn ra ngoài, hai người không cần lo lắng.”
Cô cứ nhìn mãi vào ngọn đèn đường phía đối diện ngã tư kia hồi lâu, thực ra cô đang nghĩ, phải chăng cô cũng không phải chỉ là phận bèo trôi nổi không nơi bến đỗ?
Có lẽ cô cũng là một ngọn đèn đường vĩnh viễn đứng nguyên tại vị trí ban đầu.
Người đến, và rồi người đi.
Tầm nhìn của Tô Chỉ hơi nhoè đi, thế rồi bất chợt, cô bị một cánh tay mạnh mẽ ghì chặt vào lòng.
Là hơi thở khắc sâu trong tâm trí cô. Là buổi ban chiều đổ bóng lập lờ, là khúc ca khẽ thầm thì ngâm nga.
Giây phút này đây, cô cũng được trao hơi ấm mà trước nay chưa từng được chạm tới.
Nhịp tim đập mãnh liệt đánh úp cô. Thì ra, hai người có thể lại gần nhau đến thế.
Giây phút cô ngừng thở, chợt nghe thấy giọng nói của Trình Hoài Cẩn: “Có xe.”
Và rồi cũng nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: "Tôi không kết hôn với Giang Nghiên Nguyệt, cháu cũng không cần phải dọn ra ngoài."
Phía xa xa, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh. Trình Hoài Cẩn buông tay, ra hiệu cho cô cùng đi về phía trước.
Khoảnh khắc được anh ghì chặt vào lòng, trái tim nguội lạnh chai sạn đã vụn vỡ, đã tan chảy thành dòng sông xuân vô tận.
Tô Chỉ nhìn ngọn đèn đường đối diện, cuối cùng cô chợt nhớ đến bài hát mình đã nghe khi dựa người vào bốt bảo vệ cách đây ít lâu.
Cô phát đi phát lại bài hát đó. Khoảnh khắc Trình Hoài Cẩn vươn tay tháo tai nghe của cô xuống, khúc ca ấy đang ngân vang câu hát:
“Nào có phải em không biết sợ hãi, cũng đâu phải em không sợ chết.” (*)
“Nhưng đứng trước nụ hôn lãng mạn đắm say ấy, dù là cách trở nơi vách núi cheo leo.” (*)
“Vì anh, em ắt coi đó là miền đất bằng.” (*)
- ---------------------------------------------------------